Đông Phương Hạ khẽ cười một tiếng! Sau khi gật đầu, nói với Dạ Ảnh: “Mau đưa đến phòng ngủ cho cô Tô! Hai ngày này cô ở đây chăm sóc cho cô Tô, đợi bệnh tình của cô ấy ổn định rồi rời đi sau!”
“Vâng, cậu chủ!!”
“Chú dì, Dạ Ảnh sẽ ở lại, phiền chú dì rồi! Cháu…”
Lúc này, môi Đông Phương Hạ khô khốc nhợt nhạt! Hốc mắt cũng có màu xanh đen! Sau khi nhìn Dạ Ảnh lên đến tầng hai, lại nói với bố mẹ Tô Phác Du, nhưng còn chưa nói xong, cơ thể đột nhiên khẽ lung lay, rõ ràng là do mất máu quá nhiều.
Thấy vậy, Lâm Phương Hoa và Tô Minh Đạt vội vàng đỡ lấy Đông Phương Hạ! Lo lắng nhìn đến cháu trai nhà họ Đông Phương.
“Chàng trai, lúc nãy là dì không đúng, dì xin lỗi cháu! Cháu đừng lo gì cả.
Dạ Ảnh ở đây không có phiền gì đâu, nhà họ Tô đã nợ cháu quá nhiều rồi”, Lâm Phương Hoa nhìn thấy Đông Phương Hạ như này, liền cảm thấy đau lòng!
“Dì, tuổi dì cũng tương đương với mẹ cháu, cháu sao dám để dì xin lỗi cháu chứ! Dạ Ảnh ở đây, cháu yên tâm rồi!”, Đông Phương Hạ có chút yếu ớt.
“Chàng trai tốt, đừng nói nữa! Nào, ông đỡ cháu vào trong phòng ngủ nghỉ ngơi chút”.
Ông Tô ở một bên nhìn thấy mí mắt Đông Phương Hạ sắp dính vào nhau, lo lắng nói với Đông Phương Hạ, đứa cháu trai nhà họ Đông Phương này, ông ấy yêu quý từ tận đáy lòng.
Nhìn ông Tô duỗi bàn tay nhăn nheo ra, Đông Phương Hạ lắc lắc đầu! Nói: “Không cần đâu ạ, ông Tô, cháu còn rất nhiều việc phải