Chú Quyền cũng hiểu điều đó, nhưng lâu rồi không được gặp cậu chủ, ông ta cũng thấy nhớ cậu chủ, và cũng biết tâm trạng của ông chủ.
Đối với nhà họ Bek, Bek Ji quá quan trọng.
"Ông chủ, thế thì để tôi đi sắp xếp.
Cậu chủ còn đi cùng bạn nữa".
Ông cụ Bek lẳng lặng gật đầu.
Chú Quyền đi rồi, ông ấy mới bắt đầu kích động.
Lần trước biết Bek Ji bị thương, nguy hiểm đến tính mạng, ông ấy lo lắng không kém gì cháu gái.
Lão tổ tông ở ngọn núi phía sau đã nói rồi, Bek Ji là bầu trời của nhà họ Bek, bầu trời ấy mà sụp thì ngày nhà họ Bek diệt vong cũng không xa nữa.
...
Trong chiếc máy bay lớn như thế chỉ có mấy người Đông Phương Hạ, đủ để thấy đãi ngộ của anh tốt thế nào, huống chi còn là chuyên cơ cao cấp của nhà họ Bek.
Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy ngồi trên chiếc ghế dựa xa hoa.
Hai cô gái quan sát cách trang trí trong khoang máy bay, âm thầm tặc lưỡi.
Lúc này, người bình tĩnh nhất là Tây Môn Kiếm và Vương Thiến Thiến.
Trương Vũ Trạch và Bạch Vỹ ngồi phía sau nhóm Đông Phương Hạ.
Thấy tiếp viên hàng không cung kính với Đông Phương Hạ như thế, ai nấy đều phải kinh ngạc.
Tiếp viên hàng không của nhà họ Bek đều thuộc top đầu thế giới.
Về trách nhiệm, bọn họ phải tôn trọng hành khách, nhưng Bạch Vỹ biết một số chuyện nội bộ, trước kia khi anh ta bảo vệ thủ trưởng ra nước ngoài, tiếp viên hàng không nhà họ Bek chưa từng tôn kính một ai từ tận đáy lòng.
Trương Vũ Trạch còn hoảng hơn cả Bạch Vỹ.
Vừa rồi khi lên máy bay, anh ta phát hiện ra nhân viên trên máy bay, từ tiếp viên hàng không cho đến cơ trưởng đều biết võ.
Ngoài thân phận cậu cả nhà họ Đông Phương, rốt cuộc Huyết Lang còn có thân phận nào nữa? Trương Vũ Trạch vẫn chưa nghĩ thông được.
Anh ta liếc nhìn Tây Môn Kiếm, thấy Tây Môn Kiếm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bèn nhỏ giọng nói với Bạch Vỹ: "Bạch Vỹ, tôi nghĩ nơi mà chúng ta tới ngày hôm nay sẽ đáng ngạc nhiên lắm đấy".
Bạch Vỹ cũng có cảm giác ấy: "Vũ Trạch, anh có biết chiếc