"Em bận như thế, làm sao chị dám quấy rầy em.
Vả lại, chẳng phải em cũng tới rồi đấy sao", Diệc Phi nở nụ cười nhã nhặn.
Thư Lăng Vy đứng lên, nói vào tai Bek Er: "Lúc Đông Phương Hạ gọi điện thoại cho em, chị cũng nghe thấy rồi".
Nghe Thư Lăng Vy nói vậy, lại còn nhìn thấy nụ cười như có như không trên môi cô, Bek Er hơi xấu hổ.
Cô ấy và Thư Lăng Vy ngồi xuống.
Thấy Đông Phương Hạ nhíu mày, không biết đang nghĩ điều gì, Bek Er nhìn ông nội mình, sau đó kéo Diệc Phi và Lăng Vy sang nơi khác, thì thầm to nhỏ với nhau.
Rất lâu sau, Đông Phương Hạ mới hoàn hồn lại.
Thấy Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy không ở đây, anh nhìn quanh rồi hỏi Bek Hua Rong: "Bek Er về rồi ạ?"
"Chắc là mấy đứa nó sang biệt thự bên kia rồi".
Đông Phương Hạ gật đầu.
Vừa rồi anh nghĩ quá nhập tâm, đến mức không phát hiện ra Bek Er trở về, còn dẫn Diệc Phi và Lăng Vy đi nữa.
"Bek Ji, vì nhà họ Bek, những năm qua cháu đã vất vả rồi".
"Ông nội, ông đừng nói thế, đây là chuyện Bek Ji phải làm mà.
Nếu năm đó không có ông cứu mạng, cháu làm gì có được như ngày hôm nay.
Người phải cảm ơn là cháu mới đúng".
Nghĩ tới cảnh sáu năm trước mình phiêu bạt bên châu Âu, Đông Phương Hạ cười khổ một tiếng.
Bek Hua Rong biết nỗi khổ trong lòng Đông Phương Hạ.
Thằng bé này không dễ mở miệng giãi bày tâm sự với người khác, có chuyện gì cũng ngấm ngầm chịu đựng, nụ cười khổ này đã chứa đựng rất nhiều điều rồi.
"Về sau cháu có dự định gì không? Định ở lại đây bao lâu?"
"Đầu tiên, cháu phải tháo gỡ mối nghi hoặc trong lòng đã, sau đó sẽ sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Lúc tới Yên Kinh thăm cháu, Bek Er đã nói là có người muốn đối phó với nhà họ Bek.
Ông nội, ông đã ban cho cháu sinh mệnh thứ hai, ông cứ yên tâm, chỉ cần có cháu ở đây, cháu