Khoảnh khắc Vương Thiến Thiến nhìn thấy Lãnh Lạc, sắc mặt trở nên u tối bất định, ánh mắt hơi trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào Lãnh Lạc!
Con mắt lạnh lùng của Lãnh Lạc lướt nhìn ba người Trương Vũ Trạch, Bạch Vỹ, Vương Thiến Thiến, cuối cùng đặt vào khuôn mặt tươi cười của Đông Phương Hạ, nói: “Nội công của anh bị tổn thương, hôm nay tôi tha cho anh, không ra tay với anh, nhưng bọn họ thì không được! Để công bằng, ba người bọn họ liên thủ có thể kiên trì ba mươi phút trong tay tôi, tôi sẽ nhường đường ngay lập tức!”
Đông Phương Hạ nghe xong, đi lại gần Lãnh Lạc, mắng: “Bọn họ là người của tôi, muốn ra tay với bọn họ thì phải hỏi tôi có đồng ý hay không trước! Lãnh Lạc, bây giờ tôi không có thời gian lằng nhằng với cô! Cút xa một chút”.
Đông Phương Hạ cũng muốn để ba người Trương Vũ Trạch, Bạch Vỹ, Vương Thiến Thiến giao đấu với Lãnh Lạc, nhưng tối qua toàn bộ bọn họ bị thương, làm sao hôm nay có thể ra tay được! Hơn nữa, Đông Phương Hạ lo lắng Lãnh Lạc trút cơn giận đối với mình lên người ba người Trương Vũ Trạch, lúc đó, ba người Trương Vũ Trạch sẽ phải chịu khổ! Làm không tốt, có lẽ Lãnh Lạc sẽ giết bọn họ cũng không biết chừng.
Bởi vì tính khí của người phụ nữ này rất khó nắm bắt!
Lãnh Lạc nghe thấy câu này của Đông Phương Hạ, hai “tòa núi” đầy đặn trước ngực phập phồng! Xem ra, cô ấy đã bị lời nói của Đông Phương Hạ chọc tức không nhẹ.
“Ba người các anh dám lên không? Là đàn ông thì đứng ra!”, Lãnh Lạc không muốn nhiều lời với Đông Phương Hạ.
“Có gì mà không dám, Vũ Trạch, lên!”
Bạch Vỹ đã từng là vệ sĩ Trung Nam Hải! Trong lòng của bọn họ, có thể mất tất cả, nhưng không thể mất sự tôn nghiêm! Anh ta nghe thấy lời của Lãnh Lạc, liền cùng Trương Vũ Trạch đứng ra!
Lãnh Lạc thấy vậy, cười lạnh lùng một tiếng, còn chưa đợi cô ấy đắc ý, giọng nói băng lạnh của Đông Phương Hạ vang lên!
“Lui xuống! Hai người không phải là đối thủ của cô ta, để tôi!”
Đông Phương Hạ suy