“Anh Kiếm, sao anh không giới thiệu mấy vị đại ca này cho tôi!”, sau khi ngồi xuống, An Nhiên phát hiện Tây Môn Kiếm không có ý giới thiệu mấy người Trương Vũ Trạch cho mình, bèn lên tiếng hỏi.
Tây Môn Kiếm nghe xong, thưởng thức một ngụm trà, rồi nói: “Đây là Bạch Vỹ, đây là Vương Thiến Thiến! Lúc cậu rời đi, bọn họ mới gia nhập Lang Quân.
Còn người này, cậu tự đoán đi! Nếu ngay cả anh ta mà cậu cũng không nhận ra, thì cậu xong đời rồi!”, Tây Môn Kiếm nhìn Trương Vũ Trạch một cái, cười như không cười nhìn An Nhiên.
Sau khi An Nhiên chào hỏi Bạch Vỹ và Vương Thiến Thiến, ánh mắt đặt vào Trương Vũ Trạch, ngắm nhìn thật kỹ! Sau khi chắc chắn không phải là người trong trang viên nhà họ Bek, cậu ta nói với Tây Môn Kiếm:
“Anh Kiếm, lúc tôi rời khỏi Yên Kinh, Lang Quân thành lập chưa lâu, tin rằng sau này có không ít anh em mà tôi không quen biết! Anh bảo tôi đi đoán một người tôi không quen biết, không phải là chơi tôi sao!”
Tây Môn Kiếm nhìn dáng vẻ bực bội của An Nhiên, cười nhàn nhạt, quay mặt nói với Trương Vũ Trạch: “Vũ Trạch, không biết là em rể của anh không hiểu chuyện hay là anh sống quá buồn đau, em rể lại không nhận ra anh vợ! Ha ha…”
Trương Vũ Trạch giơ hai tay thể hiện vẻ bất lực, dùng ánh mắt nói với Tây Môn Kiếm là An Nhiên không hiểu chuyện, không phải mình sống quá buồn đau!
“Đợi đã… đợi đã… Hai người đừng giao lưu bằng ánh mắt! Anh Kiếm, lời của anh có ý gì? Cái gì mà em rể? Cái gì mà anh vợ?”, An Nhiên vội vàng hỏi Tây Môn Kiếm.
Tây Môn Kiếm thực sự muốn cho An Nhiên một cú đấm: “Nếu nhóc con cậu còn không hiểu, thì có thể xuống núi rồi!”
“Vãi… anh Kiếm, ở đây không phải anh nói là được! Ở đây, uy hiếp tôi cũng vô ích.
He he!”
“Nhóc con, có tin tôi ném cậu ra ngoài không?”
“Tin! Sao lại không tin? Lúc anh Kiếm ném tôi ra, nhất định phải dùng lực, tốt nhất là ném tôi đến chỗ của sư phụ tôi.
Nghe