Đông Phương Hạ nhìn cuốn sổ nhỏ mà Lãnh Lạc đưa cho, anh do dự một lúc rồi nhận lấy, lúc này không phải là lúc đấu khẩu với Lãnh Lạc, hay là làm việc theo cảm tính! Chỉ có khiến bản thân không ngừng lớn mạnh mới có hy vọng sau này.
“Bảo vật trấn tộc Long tộc __Long Quyết?”
Nhìn mấy chữ cổ quái kỳ dị trên bìa sổ, Đông Phương Hạ ngước mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Lạc.
Xem ra, mình nhất định phải kế thừa vị trí tộc trưởng Long tộc rồi, nếu không thứ này sẽ không ở trong tay Lãnh Lạc, mặc dù cô ấy là cô chủ của Long tộc, có lẽ là tộc trưởng muốn mình luyện.
Nếu đã thế thì luyện vậy! Bây giờ mình sống không phải chỉ vì bản thân và người thân nữa, mà còn sống vì muôn dân trăm họ! Gánh nặng trên vai mình, quá nhiều!
Đông Phương Hạ trầm tư một hồi, mở cuốn sổ, lật xem từng trang từng trang; trước đây khi Trác Thương Ngân cho anh xem những thứ như này, anh đều xem qua loa, nhưng lần này Đông Phương Hạ rất nghiêm túc, chuyên tâm lật xem!
Nhìn ánh mắt chuyên tâm tập trung tinh lực của Đông Phương Hạ, cuối cùng Lãnh Lạc thở nhẹ nhõm một hơi! Cô ấy thực sự lo lắng người trước mắt sẽ vì giận dỗi với mình mà không chịu luyện bộ võ công này!
Người ta đều nói, lúc một người đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất! Đông Phương Hạ vốn là một soái ca đào hoa, không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ; đột nhiên nghiêm túc, ngay cả mỹ nữ núi băng như Lãnh Lạc cũng phải thầm khen vẻ đẹp của Đông Phương Hạ! Đương nhiên, đây không chỉ là vẻ đẹp bề ngoài, mà còn có vẻ đẹp nội tâm.
Bek Ji, thực sự là một kỳ tài, đối diện với áp lực lớn như vậy, lại vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ chuyện khác! Phân rõ ràng chuyện lớn và chuyện nhỏ.
Nhưng trên vai anh gánh trách nhiệm nặng nề như vậy, nếu cứ dồn nén trong lòng không nói, sớm muộn anh sẽ mệt chết!
Trong ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Lạc hiện lên vẻ lo lắng, yên lặng ngắm Đông Phương Hạ, cô ấy rất muốn quan tâm Đông Phương Hạ, nhưng cô ấy hiểu rõ người trước mắt không thích mình.
Cô ấy muốn tháo bỏ “lớp áo khoác” lạnh lùng đó để Bek Ji nhìn thấy mặt “giản dị dễ gần” của mình, bây giờ Lãnh Lạc không làm được.
Cho nên cô ấy giữ lại sự quan tâm của mình trong đáy lòng!
Hồi lâu sau, Đông Phương Hạ gập cuốn sổ lại, nhắm mắt, nhớ lại toàn bộ câu