Cùng với tiếng sáo vang lên, cảnh vật bên cạnh Lãnh Lạc đều trở nên bi thương, đau buồn! Khi ánh nắng đầu tiên phía chân trời chiếu vào Khê Cốc, cũng không cảm thấy sự ấm áp và sáng trong! Ngay cả đàn chim dạy sớm dường như cũng biết nỗi đau trong lòng Lãnh Lạc, đàn chim kết thành đàn bay lên, vút lên trời xanh như sương đen.
Đàn bướm xung quanh từ xa đến gần, lượn quanh thân hình cao dài của Lãnh Lạc! Thậm chí có con còn đậu trên vai cô ấy, dường như đang khuyên Lãnh Lạc đừng đau buồn như vậy.
.
||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Lãnh Lạc đã chìm vào quá khứ, tiếng sáo càng lúc càng thê lương, rút ruột rút gan! Tuy cả Khê Cốc vang vọng lại, nhưng lại khiến người ta nghe mà đứt từng khúc ruột.
Khi mấy người An Nhiên ở dưới Khê Cốc nghe thấy tiếng sáo đau lòng này, tất cả dừng động tác đang làm, ánh mắt cùng ngước nhìn về phía vách đá trên Khê Cốc.
Bọn họ đều muốn biết trong Khê Cốc, ai bi thương như vậy, nỗi đau thương ẩn trong tiếng sáo hoàn toàn xuất phát từ trong xương cốt!
Khi Trác Thương Ngân nghe thấy tiếng sáo này, liền biết là chuyện gì!
“Ấy… anh Kiếm! Mau nhìn xem, đó không phải là sư tỷ của tôi sao? Sao sư tỷ lại đau lòng như vậy, tôi đi xem xem”, An Nhiên bỗng nhìn thấy bóng dáng trên vách núi, chưa nói xong đã định đi lên.
Mấy người Tây Môn Kiếm nhìn kỹ lại, quả nhiên cô gái áo trắng đó là Lãnh Lạc! Khi thấy An Nhiên muốn đi lên đó, anh ta lập tức kéo cậu ta lại, nói nhỏ bên tai cậu ta: “Nhóc con, cậu muốn chết à!”
“Anh có ý gì? Tôi đi khuyên sư tỷ”, An Nhiên không hiểu ý của Tây Môn Kiếm.
Tây Môn Kiếm nhìn bóng lưng của Trác Thương Ngân, nói: “Cả