“Thứ này sớm muộn gì cũng phải đưa cho anh!”, giọng điệu của Lãnh Lạc hơi nhạt một chút.
Đông Phương Hạ nhìn ánh mắt kiên cường của Lãnh Lạc, anh trầm ngâm một hồi rồi nhận lấy, nhìn ngắm miếng ngọc bội không biết điêu khắc từ ngọc gì, lại phát hiện hai mặt của ngọc bội có chữ.
“Lạc”? “Ji”?
“Lãnh Lạc, chắc không phải cô nói đây là vật định tình của chúng ta chứ!”
Kỳ thực, khi Đông Phương Hạ nhìn thấy chữ được khắc trên ngọc bội đã hiểu ra! Anh chỉ muốn xác nhận lại.
Lãnh Lạc nghe xong, lại nhìn ánh mắt khó hiểu của Đông Phương Hạ, khuôn mặt băng lạnh của Lãnh Lạc liền tỏa ra khí nóng rực khiến người ta không cảm thấy được! Không gật đầu cũng không lắc đầu.
Chữ “Lạc” trên ngọc bội đã được khắc lên từ mấy năm trước, chữ “Ji” là được khắc lên từ lúc Trác Thương Ngân để Bek Ji trở thành người thừa kế tương lai của Long tộc, chồng của Lãnh Lạc.
Lãnh Lạc không nói ra được những lời này, cũng không muốn nói! Vì không để Đông Phương Hạ cứ hỏi mãi chuyện này, cô lấy ra cuốn bí pháp mà sáng sớm Trác Thương Ngân đưa cho mình, đưa cho Đông Phương Hạ.
Phát hiện ra Lãnh Lạc đánh trống lảng, Đông Phương Hạ không hỏi thêm nữa.
Phản ứng của Lãnh Lạc đã nói với anh rằng miếng ngọc bội trong tay anh chính là tín vật đính ước giữa anh và cô ấy.
Lãnh Lạc có lòng thì anh cứ nhận trước vậy.
Vừa cất miếng ngọc bội đi thì Đông Phương Hạ nhìn thấy Lãnh Lạc đưa cho mình một quyển sách, bèn bất mãn kêu lên:
"Không phải chứ, người đẹp Lãnh! Rốt