Tốc độ ấy khiến đám Tây Môn Kiếm líu lưỡi.
Nếu vừa rồi Lãnh Lạc không dừng tay, không biết bọn họ sẽ thế nào nữa.
Công phu của Lãnh Lạc quả là đáng sợ.
"Sư tỷ, bọn em có chuyện gấp cần tìm lão đại, anh ấy đâu rồi?", không thấy Đông Phương Hạ đâu, An Nhiên nhìn ra phía sau Lãnh Lạc.
Trông thấy ánh mắt lo lắng của đám Tây Môn Kiếm, Lãnh Lạc hơi do dự: "Anh ấy đang luyện công, tạm thời không thể quấy rầy được".
"Vậy bao giờ cậu chủ mới có thời gian?", Tây Môn Kiếm vội hô lên.
"Không biết".
Nghe thấy câu trả lời ấy, Tây Môn Kiếm nhíu mày, nói với Trương Vũ Trạch: "Vũ Trạch, tình thế cấp bách, không thể đợi cậu chủ được nữa.
Anh lập tức về Yên Kinh chỉ huy ngay, nhất định phải ngăn chặn Thanh Bang, không được để bọn họ tới phía bắc".
"Được, nơi này giao cho các anh".
"Nhớ phải cẩn thận đấy, Vũ Trạch".
Bạch Vỹ nhắc nhở một tiếng, Trương Vũ Trạch gật đầu.
Sau đó, An Nhiên dẫn anh ta vội vã xuống núi.
"Tây Môn Kiếm, có chuyện gì vậy hả?", vốn Lãnh Lạc không muốn hỏi, nhưng chuyện của Đông Phương Hạ cũng là chuyện của cô ấy, cô ấy không thể không hỏi tới.
Nửa tháng qua, đám Tây Môn Kiếm luyện công ở Điêu Cốc, cứ mấy ngày là lại nhìn thấy cô ấy mang đồ hộp tới, nên cũng biết là cô ấy ở bên cạnh cậu chủ.
Nhưng bọn họ không ngờ là Đông Phương Hạ lại luyện công ở đây.
Lãnh Lạc ở bên cạnh cậu chủ nửa tháng để canh gác cho cậu chủ luyện công, đã thế còn thân quen với lão tổ tông, thôi thì cứ nói thật vậy.
"Năm ngày trước, chúng tôi nhận được tin từ đường chủ Dạ Phong thuộc Chu Tước Đường ở Yên Kinh, nói là Thanh Bang ở phía nam biết mấy cao thủ của Thanh Bang chúng ta không ở Yên Kinh, nên đã hạ lệnh cho ba đường tấn công Bạch Hổ Đường và Huyền Vũ Đường của Lang Quân.
Lúc ấy chúng tôi bảo Dạ Phong