Thấy ánh mắt của An Nhiên trở nên ảm đạm, Lãnh Lạc im lặng, không hỏi thêm gì nữa.
Cô ấy có thể cảm nhận được nỗi đau khi mất đi người thân, vả lại cô ấy cũng đạt được mục đích rồi.
"Đừng buồn, sư tỷ hứa với cậu, chỉ cần bố mẹ cậu còn sống, sư tỷ nhất định sẽ dốc sức giúp các cậu tìm người thân".
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi", Lãnh Lạc nghiêm túc gật đầu.
"Sư tỷ, cảm ơn chị.
Chúc chị và lão đại đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử".
An Nhiên quá kích động, đột nhiên thốt ra câu ấy.
Nghe vậy, Lãnh Lạc lạnh lùng lườm cậu ta một cái.
Cảm nhận được hơi lạnh xuyên thấu thân thể, An Nhiên nghẹn họng, nhìn Lãnh Lạc với ánh mắt khó hiểu.
Sư tỷ lạ thật.
Chị ấy tốt với lão đại như thế, lão đại luyện công, chị ấy canh chừng ngày đêm, sợ lão đại xảy ra chuyện gì.
Cậu ta thật lòng chúc phúc, sao sư tỷ lại không vui thế nhỉ? Chẳng lẽ chị ấy không thích lão đại? Không được, sư tỷ vừa xinh đẹp vừa giỏi võ, xứng đôi vừa lứa với lão đại, nhất định phải nghĩ cách ghép đôi cho bọn họ mới được.
Lão đại giúp cậu ta nhiều như thế, vất vả bồi dưỡng cậu ta, lão đại và sư tỷ Lãnh Lạc mà không thành đôi, vậy thì nhất định là lỗi của cậu ta.
Lúc nào phải tạo dựng cơ hội cho lão đại và sư tỷ, vun vén cho tình yêu của bọn họ mới được.
"Đời người không yêu thì không hoàn chỉnh, yêu mà không đau khổ thì không khắc ghi.
Tình yêu khiến cuộc sống phong phú hơn, đau khổ làm cuộc sống