Nhìn thấy nụ cười nham hiểm của Đông Phương Hạ, Lãnh Lạc khẽ ngây ra! Lúc này mới hiểu tại sao Bek Ji lại nói là mình nhắc anh, hóa ra là do lúc trước mình nghi ngờ việc của Trương Vũ Trạch và An Nhiên.
“Được! Chỉ cần Đại Trưởng Lão ra lệnh cho người mai phục bên cạnh anh ra tay, tôi sẽ sắp xếp.
Nhưng, một khi anh phát hiện bên cạnh mình có “nội gián”, chắc chắn sẽ nhanh chóng trừ khử, dựa vào thủ đoạn trước đây của anh trong thế giới ngầm, “nội gián” có thể thoát khỏi lòng bàn tay anh sao? Một khi mắt xích này xảy ra vấn đề, sẽ ảnh hưởng đến việc triển khai tiếp theo”.
“Đây không phải là vấn đề! Ví dụ, giả sử một người rất trung thành bị lão đại của anh ta hiểu lầm là nội gián, còn có chứng cứ rành rành, lúc lão đại của anh ta dùng đao kề vào cổ anh ta, anh ta sẽ cảm thấy thế nào? Sẽ để mặc cho lão đại của anh ta giết anh ta sao? Sẽ không, để chứng minh bản thân trong sạch, anh ta sẽ làm thế nào? Không cần tôi phải nói cho cô chứ.
Huống hồ, tôi của hiện tại không khác gì người chết, tôi còn có thể uy hiếp toàn bộ thế giới ngầm như trước đây sao!”, giọng nói của Đông Phương Hạ có chút thê lương!
Nghe thấy vậy, Lãnh Lạc gật đầu: “Anh nói đúng, nếu người trung thành với anh bị người khác hãm hại, nếu anh muốn giết bọn họ, bọn họ nhất định sẽ rất đau lòng, bộ dạng bây giờ của anh, quả thực sẽ khiến người khác lầm tưởng.
Phải rồi, anh đã đảo ngược Tâm Pháp của gia tộc họ Trác để luyện, suýt chút nữa khiến anh tẩu hỏa nhập ma, dẫn đến anh bị như hiện tại, anh thử xem nội công của anh đã khôi phục chưa?”
“Chỉ cần người khác cảm thấy tôi đã mất đi nội công là được! Những cái khác đều không quan trọng”.
“Người khác nghĩ gì đó là việc của họ, anh ít nhất phải cho tôi biết nội công của anh rốt cuộc đã khôi phục hay chưa!”.
||||| Truyện đề cử: Mỗi Ngày Đều Bị Anh Rể Thao |||||
“Nếu tôi nói chưa khôi phục, cô sẽ thế nào?”, Đông Phương Hạ khẽ cười.
Lãnh Lạc suy nghĩ một chút! Trong