Một giây trước hai người còn hòa hảo, vì một câu nói mà chuẩn bị động thủ với nhau! Mặc dù Đông Phương Hạ không có mạch đập và hơi thở, nội công cũng không bằng cô ấy, nhưng những lời này lại khiến Lãnh Lạc cảm thấy rùng mình.
Nghe thấy vậy, đôi mắt lạnh như băng của Lãnh Lạc hung hăng nhìn chằm chằm Đông Phương Hạ, mặc dù muốn ra tay, nhưng không thể không nhịn! Bên dưới là nơi ở của lão tổ tông, một khi đánh nhau ở đây, người đầu tiên bị mắng chính là cô ấy!
Những tập tục cổ xưa đó, Lãnh Lạc không quên, cũng không dám quên.
Ra tay với chồng của mình, sẽ bị chửi rủa thậm tệ.
Trên đỉnh núi Điêu Khê, Lãnh Lạc không dám ra tay.
Nhìn thấy Lãnh Lạc quay đầu sang một bên, không có dấu hiệu nói lại cũng không ra tay! Đông Phương Hạ biết suy nghĩ trong lòng Lãnh Lạc, cũng biết những uất ức của cô! Ngay sau đó, nói: “Tôi không có ác ý với cô! Cũng biết bất mãn trong lòng cô, nhưng Lãnh Lạc, cô nghe kĩ cho tôi, trong từ điển của tôi, từ trước đến nay không có những thứ như phụ nữ phải phục tùng đàn ông.
Chỉ cần cô còn là vợ tôi một ngày, tôi có nghĩa vụ quan tâm cô, chăm sóc cô, có trách nhiệm bảo vệ cô, làm cho cô được vui vẻ.
Cô có suy nghĩ có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng cô”.
Nói xong, Đông Phương Hạ xoay người đi về nơi ở của Trác Thương Ngân!
Nhìn bóng lưng thon dài của Đông Phương Hạ, cơ thể Lãnh Lạc khẽ run, những lời này của Đông Phương Hạ rõ ràng đã chạm đến sợi dây nơi đáy lòng cô ấy.
Lúc này, Lãnh Lạc cảm thấy tim mình đau nhói! Những lời như vậy, trước đây cũng có người từng nói với cô ấy, nói muốn Lãnh Lạc sống một cuộc sống hạnh phúc, không cần bôn ba cực khổ, lo nghĩ của cô ấy anh ta sẽ nhận lấy!
Lúc người đàn ông đó lấy hết can đảm để tỏ tình với cô ấy, Lãnh Lạc đã nhẫn tâm từ chối một người yêu cô ấy và người cô ấy cũng yêu! Cô ấy biết, cô ấy và người đó sẽ không đến được với nhau, nguyên nhân không phải vì thân phận và địa vị, mà là người đàn ông đó không thể cứu được thế