= Đông Phương Hạ khẽ gật đầu! Lúc đi ngang qua Thiết Phong, Thiết Phong đột nhiên nghiêng mặt qua, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã đi xuống lầu của Đông Phương Hạ, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong lòng nghĩ cơ thể cậu chủ sao lại lạnh lẽo như vậy, dường như…dường như…dường như cậu chủ không có hơi thở! Chuyện này là sao? Một người không có hơi thở, sao có thể sống được.
Cậu chủ lên núi mới được hơn nửa tháng, sao lại có sự thay đổi lớn như vậy!
Đông Phương Hạ xuống lầu, bước ra khỏi phòng khách! Lúc nhìn thấy chú Quyền tinh thần hăng hái đứng ở phía trước, cảnh giác nhìn xung quanh, liền bước những bước chân nặng nề đi lên phía trước.
Chú Quyền cảm thấy phía sau mình có người đến gần, xuất phát từ ý thức tự bảo vệ bản thân, trong nháy mắt quay đầu lại! Lúc nhìn thấy là Đông Phương Hạ, khuôn mặt nghiêm túc đó lập tức ánh lên nụ cười đôn hậu.
“Cậu chủ!”
“Chú Quyền, ông nội bảo chú đi lên!”, Đông Phương Hạ nhẹ giọng nói.
“Ông chủ bảo tôi đi lên?”, chú Quyền có chút nghi hoặc.
Đông Phương Hạ gật gật đầu: “Vâng, ông nội tìm chú có việc!”
“Ồ”.
Nghe thấy ông chủ tìm mình, chú Quyền không dám chậm trễ chút nào.
Vừa định xoay người đi vào, giọng nói của Đông Phương Hạ lại vang lên: “Chú Quyền, chú phải chuẩn bị tâm lý”.
Nghe thấy vậy, lại nhìn thấy vẻ mặt của Đông Phương Hạ không được tốt! Chú Quyền có chút nghi hoặc, nặng nề gật đầu, bước vào trong.
Nhìn bóng lưng già nua của chú Quyền, trong lòng Đông Phương Hạ thực sự rất khó chịu! Nhưng Đại Trưởng Lão gia tộc họ Long dã tâm đầy rẫy, Đông Phương Hạ nhất định phải phản kích! Rất nhiều việc, Đông Phương Hạ thực sự khó mở miệng, cũng không tiện nói ra! Cho nên, chỉ có thể đặt ở trong lòng.
Nhìn tòa nhà chính với kiến trúc xa hoa này của nhà họ Bek, hai tay Đông Phương Hạ đút trong túi quần, xoay người đi về khu phía Tây! Nhưng chưa đi được mấy bước, một bóng dáng quen thuộc lọt vào trong tầm mắt của Đông Phương Hạ.
Nhìn thấy ông lão này, đôi mắt sâu của Đông Phương Hạ khẽ híp lại! Nụ cười trên khóe miệng vô cùng chói mắt.
Ở chỗ rẽ phía trước tòa nhà chính, ông lão tóc trắng xóa đó cũng nhìn thấy Đông Phương Hạ! Lúc nhìn thấy Đông Phương Hạ bước về phía mình, vội vàng nghênh đón!
“Cậu nhóc, có thể bước vào phòng làm việc của ông chủ, cậu nên cảm thấy vui mừng và vinh dự! Sao thế? Nhìn cậu thế này, không phải là bị mắng rồi chứ! Bước chân nặng nề như vậy”.
Nghe thấy giọng nói trêu đùa của ông lão trước mặt, Đông Phương Hạ nhún nhún vai, ánh mắt nhìn đến dược liệu không rõ là gì trên tay ông lão! Hai mắt trợn trắng, bĩu môi nói: “Lão Hạ, ông lại làm mấy thứ đồ bỏ đi rồi! Ông ngoài nghiên cứu thứ y thuật tồi của mình ra lẽ nào không biết làm những việc khác”.
Ông lão được Đông Phương Hạ gọi là “lão Hạ”, tên là Hạ Dương Đức.
Năm nay hơn tám mươi tuổi, là một