Mùa thu đến, sắc xanh của cây cối xung quanh núi Thanh Nguyệt dần chuyển thành màu vàng tạo ra một bức tranh tuyệt đẹp hiện lên khiến ánh mắt của Tề Hoa mãi không thể rời mắt.
Thẩm Thần mang dung mạo mê người nhìn khung cảnh trước mắt, một khung cảnh quá khứ xuất hiện trước mắt y.
Ba bóng hình người nam nhân đứng dưới tàn lá cây phong ngắm nhìn những chiếc lá phong đỏ trên cây, đôi mắt phượng của y mang sự u buồn của quá khứ nhưng cũng lập tức trôi qua nhanh, hình ảnh quá khứ ấy chợt bị cắt đứt bởi câu nói của người bên cạnh:”Đại nhân, ta thật sự không ngờ núi Thanh Nguyệt lại đẹp đến như vậy.”
Sự u buồn trong đôi mắt lập tức bị y che giấu đi, Thẩm Thần nhìn sang nàng cười nhẹ nói:”Sư phụ của ta dành một đời ngao du sơn thủy chỉ vì muốn tìm một nơi tuyệt đẹp để có thể ngắm cảnh mỗi ngày cho nên núi Thanh Nguyệt là nơi mà sư phụ của ta chọn.”
“Vậy sư phụ của ngài ở đâu?”, câu nói của Tề Hoa liền khiến khuôn mặt của Thẩm Thần xuất hiện sự đau buồn, mí mắt của y hơi hạ xuống.
Đôi mắt mang sự u buồn nhìn chiếc lá phong trên cây, nhịp điệu trong câu nói của Thẩm Thần khiến bản thân nàng cảm thấy có lỗi khi nhắc đến, y nói rằng:”Sư phụ của ta...!người đã mất rất lâu rồi!”
“Tiểu nữ xin lỗi, xin lỗi vì đã nhắc chuyện không vui của ngài.”, Thẩm Thần nghe vậy chợt thở ra một hơi lắc đầu “không sao”.
Tề Hoa vẫn cảm thấy bản thân rất có lỗi, nàng lúng túng không biết làm thế nào để sửa lỗi nhưng điều đó cũng lập tức biến mất trước hành động an ủi của Thẩm Thần.
Y vươn tay xoa đầu nàng nói:”Chuyện cũng đã qua rất lâu rồi, ngươi đừng cảm thấy bản thân có lỗi vì nhắc chuyện đó.
Hơn nữa, không phải ngươi nói núi Thanh Nguyệt đẹp sao? Đi, ta dẫn ngươi đi xem.”
Lời nói cùng với hành động mang sự an ủi ấm áp của Thẩm Thần khiến cho lòng của Tề Hoa chợt nhẹ đi, nàng nhìn Thẩm Thần mỉm cười nói “vâng”.
Sau đó, hai người họ đi xuyên qua khu rừng đến chân núi Thanh Nguyệt, hai người họ đứng nhìn con đường mòn đi lên núi được phủ màu đỏ trước mắt hồi lâu mới bước đi.
Trên đường đi, không ít lá phong rơi xuống khiến Tề Hoa kiềm được mà đưa tay ra bắt lấy một chiếc lá phong.
Chân bước đi nhưng mắt vẫn cứ dán chặt vào chiếc lá phong trong tay không khỏi thu hút ánh mắt của Thẩm Thần, đôi mắt mang dịu dàng của y nhìn nàng nói:”Nếu ngươi thích có thể ở đây.”
“Lời của đại nhân đều là thật sao?”, Tề Hoa mang đôi mắt ngây thơ mang đầy sự ngạc nhiên nhìn y nghiêng đầu hỏi.
Đối với lời nói của nàng, Thẩm Thần đáp lại lời nàng là cái gật đầu nhẹ nhàng cùng với một câu nói ngắn gọn của y:”Thật”, đã đủ khiến Tề Hoa vui mừng chạy nhảy tung tăng trên con đường mòn đầy lá phong mùa thu.
Ánh mắt của Thẩm Thần mang ý cười nhìn Tề Hoa đang tung tăng cảm nhận niềm vui, khóe môi y chợt cong lên nở ra nụ cười nhẹ nhàng.
Hai người họ cùng nhau đi đến gần đỉnh núi thì gặp sự biến cố, một đám ma tu mặc giáp bao quanh hai người họ.
Thẩm Thần cảnh giác lập tức triệu ra thanh kiếm đề phòng, Tề Hoa cũng không khác gì y.
Sắc mặt vui vẻ lúc nãy lập tức biến mất thay vào đó là sự nghiêm túc bao phủ trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
“Đã lâu không gặp! Không biết vị Chiến Thần - Thẩm Hy Nguyệt ngài còn nhớ đến ta không?”, bên ngoài là một câu nói hỏi thăm đơn giản nhưng bên trong đó lại chứa sự vui mừng thầm khi tìm được người mà tốn bao công sức, bấy nhiêu đó trong câu nói ấy cũng đủ khiến Thẩm Thần có phần giật mình, y bất giác chuyển tầm nhìn sang một nam nhân.
Khuôn mặt lẫn khí thế của năm đó vẫn không thay đổi nhưng đôi mắt màu đỏ thẫm đó lại mang một sự khác thường khiến y không thể nhìn ra được đối phương muốn cái gì.
Thẩm Thần biết bản thân không thể lấy trứng chọi đá nên chậm rãi lùi lại phía sau, y nhỏ giọng nói với Tề Hoa bên cạnh:”Nghe ta nói, hai người chúng ta không thể đánh lại bọn chúng cho nên ta đếm đến ba liền lập tức chia nhau ra chạy.”
“Vâng, đại nhân nhớ bảo trọng.”, Tề Hoa mang thần thái nghiêm túc lắng nghe kỹ lời y nói nhưng nàng cũng không dám lơ là cảnh giác trước đám ma tu này.
Thẩm Thần thấy Tề Hoa nhanh nhẹn như vậy cũng yên tâm phần nào, y hít một hơi thật mới bắt đầu đếm:”Một,...!Hai,...”
“Ba...!Chạy!!”, câu nói vừa thốt ra, Thẩm Thần và Tề Hoa lập tức chia ra chạy.
Mỗi người một hướng nhưng chuyện đó sao có thể làm khó được Mạc Hồ.
Hắn chấp tay nhìn hướng Thẩm Thần chạy giây lát mới ra lệnh:”Lập tức đuổi theo y, còn hồ ly kia không cần phải đuổi theo.”
Đám ma tu lập tức đồng thanh đáp một tiếng, sau đó bọn chúng cùng nhau chạy hướng Thẩm Thần rời đi chỉ để lại một mình Mạc Hồ đứng lặng người nhìn phong cảnh mùa thu trước mắt.
Một chiếc lá phong chậm rãi rơi xuống trên vai hắn, người không nói gì mà im lặng phủi chiếc lá trên vai xuống.
Bị một đám ma tu đuổi theo, Thẩm Thần lướt qua cành cây này đến cành cây khác một cách