Khuôn mặt xinh đẹp mang theo sự quen thuộc của Tịch Nhiên năm nào vẫn không thay đổi xuất hiện trong đôi mắt đen Thẩm Thần, thần sắc bất ngờ trước sự xuất hiện của nàng khiến y nói không nên lời.
Một lúc sau, sự bất ngờ đó cũng dần dần được thu hồi thay vào đó là sự dịu dàng, bàn tay của y vươn ra chạm vào đôi tay của đối phương nói:"Con không cần phải làm vậy! Đã lâu không gặp.
Xem ra Tiểu Nhiên của hai trăm năm sau vẫn không thay đổi."
Tịch Nhiên chỉnh tư thế nhìn y sau câu nói ấy, mặc dù nàng mang danh là công chúa Thiên giới nhưng đứng trước mặt người sư phụ này, nàng không dám tỏ thái độ của một công chúa với đối phương.
Thay vào đó là sự tôn kính hết mực với y, Tịch Nhiên luôn biết bản thân ở chỗ nào cho nên trên khuôn mặt xinh đẹp ấy luôn có sự kính trọng đối với y, nàng chớp mắt cười khẽ đáp:"Quả nhiên, sư phụ rất tinh ý.
Tiểu Nhiên rất vui khi gặp lại người."
Thẩm Thần chuyển hướng bàn tay của bản thân chạm vào vai Tịch Nhiên, y thở ra một hơi nhẹ lòng nói:"Gặp được con, vi sư đã yên lòng.
Hơn hai trăm năm không có vi sư ở bên cạnh, con và A Bạch có làm theo lời ta dặn không?"
Tịch Nhiên nở nụ cười tinh nghịch và ngây thơ đáp lại câu nói của Thẩm Thần:"Tiểu Nhiên và A Bạch vẫn luôn học tập theo lời sư phụ người.
Nhưng mà sư phụ, khi nào người mới trở về Thiên giới vậy?"
Trước câu nói của Tịch Nhiên, thần sắc của Thẩm Thần chợt trầm thấp kèm theo là sự khó nói hiện rõ trên khuôn mặt.
Bản thân y không biết nói như thế nào với nàng, Thẩm Thần biết chuyện xảy ra không liên quan gì đến đối phương nhưng mà y cũng không muốn đối phương biết.
Nếu nàng biết chuyện Thẩm Thần y đang gặp phải há chả lẽ đẩy đồ đệ vào cuộc chiến của y.
Thẩm Thần nghĩ đến liền cảm thấy khó khăn trong việc này, cơ mà Thẩm Thần chưa cất lời thì Tịch Nhiên nhường như đọc được suy nghĩ của y, nàng thu hồi lại sự ngây thơ trên khuôn mặt.
Cảm giác nghiêm túc hiện rõ trong ánh mắt của Tịch Nhiên, nàng nói rằng:
"Sư phụ, Tiểu Nhiên biết người có chuyện khó nói khi chính bản thân con nhắc tới Thiên giới.
Tiểu Nhiên cũng biết rõ người đang bảo vệ con nhưng mà Tiểu Nhiên đã trưởng thành rồi.
Cho nên sư phụ đừng lo lắng vì sợ liên lụy đến con, mong người hãy một lần suy nghĩ cho bản thân mình.", câu nói cuối cùng của nàng tựa như sự cầu xin.
Cầu xin y hãy một lần suy nghĩ cho bản thân, một lần chiến đấu cho cuộc sống tương lai của bản thân.
Bởi nàng biết tính cách của sư phụ, bề ngoài lạnh lùng nhưng sâu bên trong chính là một con người dịu dàng ấm áp như ánh sáng mặt trời soi sáng trong đêm tối, y luôn nghĩ cho người khác mặc kệ bản thân như thế nào.
Có lẽ chính vì điều đó mới thật sự khiến nàng nói ra những lời như vậy với sư phụ, Tịch Nhiên nàng cũng không muốn nhìn thấy người thầy từng hết lòng dạy dỗ nàng rơi vào kết cục không tốt đẹp.
Điều mà Tịch Nhiên muốn thấy ở đối phương chính là sự hạnh phúc và nụ cười dịu dàng của y.
Lời nói của nàng có thể đúng nhưng cũng có thể không đúng, chúng chỉ khác nhau ở kết quả mà chính bản thân Thẩm Thần chọn nhưng điều y sợ rằng cuộc chiến ấy sẽ liên lụy đến nhiều người và kể cả nghĩa tử Trường Hạ.
Không phải y không muốn chiến đấu chỉ là sợ quá nhiều thứ, bao nhiêu nỗi sợ trong lòng ấy đã đủ khiến cho bản thân Thẩm Thần không còn sự tự tin để chiến đấu, không đủ dũng cảm để tiến tới tương lai tốt đẹp.
Tịch Nhiên nhìn thấy người đối diện trầm mặc không nói, nàng biết lời nói của bản thân sẽ không thể ảnh hưởng đến quyết định của y nhưng nàng chỉ mong rằng đối phương lựa chọn được quyết định tốt cho bản thân.
Lúc này, Tịch Nhiên chấp tay cúi người tôn kính nói rằng:"Có lẽ bây giờ đồ nhi phải rời đi, mong sư phụ tha thứ cho sự rời đi đột ngột này của đồ nhi.", sự trầm thấp trên khuôn mặt Thẩm Thần lập tức được thu hồi, y lắc đầu đáp lại lời của nàng:"Không sao, con có việc có thể rời đi.
Ta sẽ không trách con!”
Tịch Nhiên ngẩng đầu nhìn y cất lời nói “vâng” một tiếng sau đó cơ thể nàng hóa thành ngọn gió rời đi trước ánh mắt của phụ tử.
Người đã rời đi, Trường Hạ đứng bên cạnh y im lặng nãy giờ chợt lên tiếng hỏi:”Nghĩa phụ, vị sư tỷ đó thật sự là đồ đệ của người sao?”
Ánh mắt của Thẩm Thần dời sang Trường Hạ, y phì cười trước câu hỏi của đối phương đáp rằng:”Đã gọi người ta một tiếng ‘sư tỷ’ vậy tại sao còn hỏi ta về chuyện này?”, Trường Hạ bĩu môi đáp:”Bởi vì A Hạ muốn chính miệng nghĩa phụ thừa nhận nhưng mà… người nhận sư tỷ làm đồ đệ từ khi nào?”
Cảm xúc trên khuôn mặt Trường Hạ thay đổi một cách nhanh chóng, nửa câu đầu là sự đáng thương đến nửa câu sau đã không còn cảm xúc đó thay vào đó là sự tò mò về chuyện quá khứ của y.
Cơ mà người làm nghĩa phụ như Thẩm Thần lại mang thần sắc bình thường, không tỏ vẻ bất ngờ gì đến cảm xúc thay đổi đột ngột của nghĩa tử.
Bởi vì chính y là người truyền dạy cho đối phương, nói thì dạy nhưng thực chất là do bản thân y không để ý đến việc làm giương nên mới dạy dỗ ra một đứa trẻ bướng bỉnh như Trường Hạ.
Thẩm Thần im lặng giây lát mới đáp:”Ta nhận