Mùa thu rực rỡ bao phủ khắp núi Thanh Nguyệt dưới mắt Trường Hạ nhưng cớ sao trong mắt nghĩa phụ hắn không phải mùa thu mà là mùa xuân nhẹ nhàng.
Thẩm Thần ngồi dưới gốc cây anh đào, đôi mắt đen nhắm liền, lưng tựa vào thân cây cảm nhận sự xinh đẹp cùng cảm giác mát lạnh của mùa xuân.
Lúc này, một nam nhân thanh y chậm rãi đi đến chỗ y, âm thanh ấy không lớn cũng không nhỏ đủ để thu hút đôi mắt của Thẩm Thần.
Đôi mắt nhắm liền của y chợt mở ra dời sang khuôn mặt của nam nhân đó, sự ngạc nhiên lập tức xuất hiện trong ánh mắt của Thẩm Thần.
Đối phương còn chưa bước đến, y bất ngờ đứng dậy mang sự vui mừng chạy đến ôm lấy người nọ.
“Sư phụ, thật sự là người sao? A Thần không phải nằm mơ chứ?”, Thẩm Thần ôm chặt lấy người sư phụ Huyền Phong, cảm xúc vui mừng trên khuôn mặt y lập tức biến đổi thành những giọt nước mắt nhớ thương đã lâu.
Thẩm Thần vùi khuôn mặt đầy lệ vào bờ vai của sư phụ khóc lóc bảo rằng:”Sư phụ, con thật sự rất nhớ người! Sư đệ đi rồi, thế gian này chỉ còn có một mình A Thần ở lại.
Con thật sự rất cô đơn.”
Huyền Phong vươn tay vuốt ve tấm lưng run rẩy của đồ đệ như sự dỗ dành cho nỗi thương nhớ của y, giọng nói quen thuộc năm ấy mang theo sự an ủi cất lời:”A Thần, sư phụ xin lỗi vì bỏ rơi con.
Xin lỗi vì đã khiến con phải sống như thế này.
Ta thật sự không muốn làm như vậy.”, Thẩm Thần chậm rãi rời khỏi bờ vai của sư phụ, đôi mắt ươn ướt giọt lệ nhìn Huyền Phong, y nhẹ giọng lắc đầu đáp:”Người không có lỗi, nếu bản thân con có thể nhìn ra được vấn đề của sư đệ.
Sư phụ người nhất định sẽ không như bây giờ.”
Huyền Phong đương nhiên hiểu được nỗi lòng và cảm xúc của đồ đệ, hắn vươn tay chạm vào khuôn mặt của Thẩm Thần.
Đầu ngón tay Huyền Phong lau nhẹ những giọt nước mắt ấy nói rằng:”Con không có lỗi chỉ là Thiên Mệnh quá tàn nhẫn với chúng ta.
A Thần, cả môn sư chúng ta chỉ còn lại một mình con cho nên sư phụ mong rằng A Thần con có thể tỉnh lại để tiếp tục sự nghiệp của môn sư chúng ta.”
Mí mắt của Thẩm Thần chợt hạ xuống che nửa con ngươi mắt, cảm xúc khó tả trong đôi mắt liền bị mí mắt che đi nhưng loại cảm xúc đó làm sao có thể qua được đôi mắt tinh tường của Huyền Phong.
Khuôn mặt thanh tú năm đó chợt hiện rõ nụ cười dịu dàng, hắn xoa nhẹ đầu Thẩm Thần nói rằng:”Đứa trẻ ngốc này, lẽ nào bản thân con không muốn trở về hiện thực.
Không muốn trở về bên cạnh nghĩa tử Trường Hạ của con sao?”
“Đứa trẻ Trường Hạ đó không phải đang ở chùa m Đô sao?”, cảm xúc khó tả trong đôi mắt của y chợt biến mất thay vào đó là sự ngạc nhiên pha lẫn cảm xúc bất ngờ khi nghe thấy sư phụ nhắc đến nghĩa tử.
Huyền Phong thu tay, đôi mắt hắn nhìn thấy cảm xúc ngạc nhiên của đối phương lập tức bật cười nói:”Chùa m Đô làm sao có thể giữ chân một kẻ si tình như đứa trẻ Trường Hạ.
A Thần à, con xem không phải còn nghĩa tử ở bên cạnh bầu bạn sao! Hơn nữa, tình cảm của đứa trẻ này dành cho con đã vượt qua tình phụ tử.
Loại tình cảm đó, lẽ nào A Thần con không cảm nhận được?”
"Nhưng mà, bản thân con lại không đủ dũng khí dám đối mặt với A Hạ.
Bởi vì trước kia chính bản thân con từng thất hứa với đối phương.", Huyền Phong thở dài lắc đầu trước lời nói của đồ đệ nhưng bản thân hắn cũng không quên an ủi nỗi lòng của Thẩm Thần:"Đối phương nhất định sẽ hiểu cho con.
Trường Hạ sẽ không trách mắng cho nên đừng làm khổ bản thân mình, hãy trở về với hiện thực và bắt đầu một cuộc sống mới với người con thương."
"Nếu con rời khỏi mộng cảnh này, vậy sư phụ người sẽ như thế nào sau khi mộng cảnh này vỡ đi?", hắn không nhanh chóng đáp lời y, bàn tay của Huyền Phong chợt chìa tay ra đỡ lấy bông hoa anh đào mềm mại đang rơi xuống.
Ánh mắt của hắn nhìn những cánh hoa màu hồng phần xinh đẹp hồi lâu mới cất lời:"Bản thân ta vốn không phải người của mộng cảnh này.
Bây giờ ta chỉ là một linh hồn cho nên việc mộng cảnh vỡ chẳng có liên quan gì đến Huyền Phong ta."
Thẩm Thần thầm thở ra một hơi sau khi nghe xong lời của sư phụ, một cảm giác nhẹ lòng chợt ngoi lên ngay sau câu nói "chẳng liên quan gì" của Huyền Phong.
Bản thân Thẩm Thần biết y đang nói chuyện gì và cũng biết hậu quả của nó.
Hai từ "mộng cảnh" phát ra từ miệng y ý chỉ nơi hiện tại hai người đang đứng.
Theo những gì trong sách mà nói, bản thân một người trong trận pháp mộng cảnh không thể nào tự phá hủy nhưng đó là sách viết để dọa những người khác.
Thật ra, mọi trận pháp đều có cách giải riêng biệt và bản thân Thẩm Thần đương nhiên biết cách giải trận pháp, phá vỡ mộng cảnh trở về hiện thực nhưng mà…
Nhưng mà cái gì?
Chính vì điều đó, y vĩnh viễn sẽ không gặp lại người sư phụ này! Không nghe thấy những lời chọc ghẹo của người, không nhìn thấy khuôn mặt hiền từ của người.
Chỉ vướng lại một hình bóng của sư