Phong Mặc đứng một bên nhìn thấy hai người họ đã giải quyết được chuyện hiểu lầm của trước kia, bản thân liền cảm thấy nhẹ lòng hơn nhưng giây lát sau hình ảnh Mạc Hồ bất chợt lướt qua đầu hắn như lời nhắc nhở gửi đến Phong Mặc.
Hắn hiểu rõ sự nhắc nhở ẩn ý bất ngờ ấy, đương nhiên cũng không quên lấy bức thư trong người đưa cho Thẩm Thần, thần sắc của Phong Mặc phút chốc trở nên nghiêm túc lạ thường.
Hắn nghiêm giọng nói:”Hy Nguyệt! Bức thư này là Tử Thiên nhờ ta đưa cho ngươi…!”
Thần sắc của Thẩm Thần và Phong Trần ở phía đối diện cũng nhanh chóng thay đổi trước lời nói của Phong Mặc, ánh mắt của y hiện rõ cảm xúc khó nói nhìn bức thư trong tay đối phương.
Thẩm Thần cố gắng đè nén loại cảm xúc đó xuống đáy lòng, bàn tay mang sự chần chừ vươn đến chạm vào bức thư.
Lúc này, Trường Hạ bất chợt xuất hiện bên cạnh y, bàn tay ấm áp mang cảm xúc an ủi chạm vào mu bàn tay Thẩm Thần, hắn dịu giọng nói:”Nghĩa phụ, nếu người không muốn xem ngay thì hãy để lần sau xem.”, đôi mắt đen của y nhanh chóng dời sang nghĩa tử đứng bên cạnh, lời nói lẫn hành động của đối phương lập tức khiến cảm xúc tiêu cực trong lòng Thẩm Thần đè xuống.
Y tỏ vẻ như không có gì mỉm cười đáp:”Cảm ơn A Hạ, nhưng chuyện này đối với ta rất quan trọng!”
Chỉ bởi vì lá thư này do sư đệ Mạc Hồ chính tay viết cho y, nên bản thân Thẩm Thần không thể không xem được.
Càng không thể để lần sau đọc, y nhất định sẽ không chịu được cảm xúc khó chịu lan tỏa khắp cơ thể bản thân.
Trường Hạ đương nhiên cũng không có ý định ngăn cản nghĩa phụ, người đã đưa quyết định như vậy thì hắn cũng không có ý kiến gì.
Bởi vì một nghĩa tử như Trường Hạ hắn vốn không hề biết gì nhiều chuyện của nghĩa phụ trong quá khứ.
Nhưng y đã kiên quyết muốn xem nội dung bức thư thì bản thân hắn cũng sẵn sàng trở thành chỗ dựa duy nhất để nghĩa phụ trút hết cảm xúc trong lòng nếu nội dung bức thư không mấy tốt đẹp.
Quả nhiên đúng như suy nghĩ của Trường Hạ, nội dung trong bức thư không mấy là lời tốt đẹp gì sau khi ánh mắt của hắn nhìn thấy biểu cảm buồn bã trên khuôn mặt nghĩa phụ, vành mắt y chợt ửng hồng nhường như có thể rơi lệ bất cứ lúc nào.
Trường Hạ muốn cất lời an ủi y thì hành động tiếp theo của Thẩm Thần lập tức cắt ngang lời muốn nói của hắn, y nhắm mắt điều chỉnh cảm xúc mới chậm rãi mở mắt nhìn bức thư trong tay.
Bức thư được nghĩa phụ gấp đôi sau đó thì…
Một ngọn lửa bất chợt xuất hiện bao trùm lá thư, màu sắc rực rỡ của ngọn lửa hiện rõ trước sự ngạc nhiên của người xung quanh.
Lá thư trong tay Thẩm Thần lập tức trở thành tro bụi cùng làn gió bay đi trước đôi mắt điềm tĩnh của y cùng với sự ngạc nhiên và bất ngờ của những người khác.
Phong Mặc hướng mắt nhìn nơi tro bụi bay đi rồi chuyển ánh mắt sang khuôn mặt điềm tĩnh của Thẩm Thần hỏi:”Hy Nguyệt, nội dung trong bức thư thật sự không tốt sao?”
Thẩm Thần lắc đầu đáp:”Không phải, thật ra điều ta làm chỉ muốn chứng minh một thứ với đệ ấy rằng Thẩm Hy Nguyệt ta chưa từng để bụng đến những việc Tử Thiên làm ra với bản thân mình.”, Phong Mặc cũng hiểu được một phần nội dung trong bức thư, hắn vỗ nhẹ vào vai y an ủi:”Ta nghĩ hắn nhất định sẽ rất vui mừng khi biết ngươi không còn giận Tử Thiên hắn về chuyện quá khứ…!”
Cho dù hắn vĩnh viễn không thể đầu thai sống lại ở kiếp khác!
Đối với Phong Mặc, thân là người bạn cư nhiên có thể nhìn thấu loại cảm xúc sâu bên trong Thẩm Thần, nhưng cho dù là như vậy thì bản thân hắn cũng không thể nói ra sự thật rằng sư đệ Tử Thiên của y vốn đã không thể nghe thấy những lời này, càng không thể gặp lại.
Bọn họ vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại đối phương, cho nên Phong Mặc không phải kẻ thích làm người khác đau khổ.
Vì vậy hắn quyết định chọn nói dối để che giấu sự thật, mục đích chính là không muốn cho Thẩm Thần biết, nếu y biết nhất định sẽ đau khổ tột cùng và đó là thứ mà bản thân hắn thật sự không muốn thấy nhất.
Thẩm Thần nào nhìn ra được sơ hở trong lời nói của Phong Mặc, bản thân y chỉ cảm nhận được sự an ủi qua lời nói của đối phương, y im lặng giây lát mới gật đầu chỉ đáp một câu “Có lẽ là như vậy!”.
Phong Mặc biết bản thân đã thành công che giấu lời nói dối liền lập tức thay đổi chủ đề, hắn bật cây quạt trong tay nhẹ giọng hỏi y:”Ngươi định sẽ làm gì tiếp theo?”
“Ta định sẽ đi gặp hai vị đệ tử của mình!”, thần sắc trên khuôn mặt Thẩm Thần lập tức thay đổi sau câu nói của Phong Mặc.
Đối phương vẫy cây quạt trong tay mỉm cười nhìn thần sắc của y nói:”Vậy huynh đệ bọn ta cũng không làm phiền ngươi, bọn ta có việc cần giải quyết nên đi trước.
Hẹn gặp ngươi ở Thủy điện!”, Thẩm Thần đương nhiên cũng không từ chối lời mời của Phong Mặc, y cười nói “được” một tiếng sau đó hướng nhìn huynh đệ Phong Trần rời đi.
Đợi huynh đệ Phong Trần khuất bóng, y đội chiếc nón màn trong tay cùng Trường Hạ cất bước đi về phía Thần điện.
Lớp vải voan mỏng che giấu khuôn mặt tuyệt mỹ của Thẩm Thần