Khoảng hơn một canh giờ sau, tất cả rượu trên bàn đều bị đôi bạn thân Thẩm Thần và Phong Mặc uống sạch, khuôn mặt của hai người mang màu hồng cùng với mùi rượu nồng nặc.
Phong Trần ngồi bên cạnh đệ đệ ngồi nhìn không nổi đôi bạn thân này uống tiếp, bản thân hắn liền lập tức cướp lấy ly rượu từ tay Phong Mặc, đối phương quay sang nhìn Phong Trần với ánh mắt khó chịu nói rằng:"Ca, huynh đang gì vậy? Mau trả lại cho đệ đi!"
"Đủ rồi, đệ đừng uống nữa.
Ta biết đệ với Hy Nguyệt có tửu rượu rất tốt nhưng mà hai người đã uống hơn một canh giờ rồi! Nếu hai người còn uống tiếp thì sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng, cho nên đệ ngoan ngoãn nghe lời huynh đi.
Đừng uống nữa!".
Phong Mặc cau mày trước hành động lẫn lời nói của ca ca, hắn nhìn Phong Trần rồi nhanh chóng chuyển hướng sang ly rượu trong tay đối phương.
Lời của ca ca nói, Phong Mặc nào thèm nghe ngược lại còn muốn cướp lại ly rượu từ tay đối phương nhưng bất thành, Phong Mặc bày ra vẻ giận dỗi nói:"Hôm nay cũng là ngày vui bọn đệ, huynh đừng ngăn cản đệ uống với y.”
Biết bản thân có nói như thế nào thì đệ đệ Phong Mặc cũng không nghe lọt tai lấy một chữ, hắn liền đổi hướng sang Thẩm Thần đang ngồi lặng im bên cạnh đệ đệ, Phong Trần đưa mắt nhìn Trường Hạ ngồi bên cạnh y lớn tiếng bảo:”Đứa trẻ ngốc này, con còn ngồi đó làm gì? Mau đưa nghĩa phụ của con về Trì Dương điện đi, nếu không hai người họ nổi cơn lại làm loạn.
Đến lúc đó, hai người chúng ta cũng không phải là đối thủ của họ đâu!”
Trường Hạ nghe vậy cũng hiểu kha khá lời nói của Phong Trần liền lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh nghĩa phụ, hắn đưa tay cướp lấy ly rượu từ tay y nhưng Thẩm Thần lại không có phản ứng gì với hành động của nghĩa tử.
Hắn vươn tay đỡ người đứng dậy hỏi:”Nghĩa phụ, người không sao chứ?”, Thẩm Thần mang khuôn mặt ửng hồng nửa mơ nửa tỉnh, nhỏ giọng đáp:”Ta… ta không sao! A Hạ… con mau đưa… ta về núi Thanh Nguyệt đi.
Đừng để ta ở lại Thiên giới!”
Trường Hạ mang sự nghi ngờ trước lời nói của nghĩa phụ, hắn không hiểu lý do gì khiến y không muốn ở lại Thiên giới.
Lẽ nào, nghĩa phụ vẫn còn giấu Trường Hạ hắn chuyện gì sao?
Nhưng suy nghĩ đó của Trường Hạ cũng lập tức bị gạt sang một bên, hắn biết bản thân có suy đoán như thế nào cũng chả có ích gì cho nên Trường Hạ hắn quyết định đưa nghĩa phụ về nghỉ ngơi trước, đợi người tỉnh táo sẽ hỏi y về chuyện đó.
Trường Hạ chào tạm biệt Phong Trần sau đó hắn liền đỡ người rời khỏi Thủy điện.
Vì sợ nghĩa phụ nhiễm phải phong hàn, hắn đặc biệt khoác thêm cho y một chiếc áo choàng nhầm sưởi ấm cơ thể, tránh nhiễm gió lạnh mùa đông trong lúc trở về.
Hai người họ trở về núi Thanh Nguyệt, những hạt tuyết trắng xóa đã bắt đầu rơi phủ đầy khắp sân.
Vì lo sợ mỗi áo choàng không đủ để nghĩa phụ sưởi ấm, Trường Hạ nhanh chóng đỡ y về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Thần mang mùi men rượu nồng nặc được người bên cạnh đỡ nằm xuống giường, nghĩa tử chu đáo đắp chăn kín khắp người y.
Trường Hạ cảm thấy nhẹ lòng khi nhìn thấy nghĩa phụ đã ngủ say, hắn quay người rời đi nhưng chưa ra khỏi phòng.
Bỗng nhiên bản thân nhớ ra điều gì đó bèn quay lại định làm điều đó thì Thẩm Thần xuất hiện bất ngờ ở phía trước mặt, y nhắm thẳng vào ngực Trường Hạ mà đánh nhưng may mắn sao, hắn phản ứng rất nhanh liền lập tức né được một chưởng chí mạng của nghĩa phụ.
Đôi mắt mang sự khó tin nhìn người trước mặt, Trường Hạ hắn thật sự không hiểu tại sao y lại ra tay đánh người như vậy? Hơn nữa…
Không phải y rất yêu thương Trường Hạ hắn sao? Tại sao bây giờ lại trở mặt đánh hắn?
Nhưng lời suy nghĩ đó của Trường Hạ rất nhanh trôi qua sau khi Thẩm Thần xuất chiêu thứ hai, hắn chuyển người né chiêu thức của y chỉ vì bản thân không thể ra tay với đối phương và càng không thể nói đến chuyện đánh trả lại.
Trường Hạ hắn đã trải qua cảm giác đau khổ khi nghĩa phụ rơi vào trạng thái không nói không cười cho nên bản thân hắn càng không muốn trải qua cảm giác đó một lần nữa.
Dù là không thể đánh trả song bản thân Trường Hạ cũng rất khó bảo toàn được sức lực trong hoàn cảnh hiện tại.
Bởi vì tốc độ xuất chiêu và di chuyển của nghĩa phụ thật sự rất nhanh đến chính hắn cũng không thể nhìn ra điểm yếu giữa các chiêu thức của y cho nên rất khó bảo toàn được tính mạng trước các chiêu thức.
Trong lúc không biết nên làm như thế nào, Trường Hạ chợt nhớ đến lời nghĩa phụ từng nói với hắn khi bản thân mới lên mười lăm tuổi, y nói rằng: “Nếu thật sự có một ngày, nghĩa phụ ra tay đánh A Hạ trong trạng thái nửa say nửa tỉnh.
Con phải nhớ kỹ đừng đánh trả trực tiếp mà hãy tìm cách đẩy ta xuống hồ nước hoặc làm điều gì đó có thể khiến nghĩa phụ bị thương.
Chỉ khi làm vậy, ta sẽ không còn đánh A Hạ bị