Tịch Nhiên đang cố nhớ lại bản thân trước khi bệnh đã đi đâu và ăn gì thì Thẩm Thần cất tiếng đánh gãy cái suy nghĩ của nàng, y nhìn A Bạch hỏi:"A Bạch, con có đem thuốc mà Tiểu Nhiên thường uống không?", A Bạch im lặng gật đầu, cô lấy từ trong tay áo ra một gói thuốc.
A Bạch đẩy gói thuốc đến chỗ Thẩm Thần, y nhận lấy.
Tịch Nhiên và A Bạch cùng nhau ngơ ngác nhìn y mở gói thuốc ra, bên trong gói thuốc là những linh dược đã sấy khô.
Thẩm Thần không nói không rằng thẳng tay cầm một cây linh dược lên ngửi.
Linh dược đều có mùi hương riêng đặc trưng, người hành nghề y thường sẽ phân biệt linh dược thông qua mũi của họ.
Y thuật của Thẩm Thần cũng không phải là thần y gì nhưng cũng biết cách để giải độc và chữa bệnh.
Linh dược trên tay y có mùi hương hơi nồng, ngửi qua sẽ đoán nó chỉ là thảo dược trị bệnh nhưng thật chất là một độc dược bào mòn.
Thẩm Thần lại lấy linh dược khác từ gói thuốc lên thử, đúng như y đoán tất cả linh dược này đã bị tẩm độc dược.
Tịch Nhiên nhìn sắc mặt không cảm xúc của y có chút tò mò hỏi:"Sư phụ, như thế nào rồi?", Thẩm Thần hoàn hồn lại, y đặt linh dược xuống.
Sắc mặt của y có phần không tốt lắm, y nhìn Tịch Nhiên nói:"Những lời sau đây của ta, con nhất định phải ghi nhớ đấy.
Không được quên.", Tịch Nhiên nhanh chóng gật đầu lắng nghe y nói.
"Gói thuốc này của con có lẽ phải bỏ đi, bởi vì tất cả linh dược trong gói thuốc này đều bị tẩm độc dược.
Lượng độc dược khá nhỏ nhưng nó có thể bào mòn ngũ lục nội tạng con.", Tịch Nhiên nghe xong có phần bất ngờ, nàng nhìn gói thuốc trên bàn rồi lại nhìn y.
Thẩm Thần không để ý đến thần sắc của nàng mà tiếp tục nói:"Bệnh của con, ta nhất định sẽ chữa trị nhưng con phải đáp ứng với ta một điều kiện.
Trong thời gian ta chữa bệnh cho con, con không được phép nói người khác là bản thân trúng độc như vậy sẽ khiến kẻ hại con có phần vui sướng vì kế hoạch hạ độc của hắn thành công."
Tịch Nhiên gật đầu, Thẩm Thần nhìn sang A Bạch nói:"A Bạch, sau này con giúp Tiểu Nhiên diễn một màn kịch giả uống thuốc để che mắt kẻ hại Tiểu Nhiên.
Còn về phần ta, ta sẽ tranh thủ thời gian đi tìm linh dược để giải độc cho Tiểu Nhiên."
A Bạch nói "vâng" một tiếng, Thẩm Thần hạ mắt xuống gói thuốc ở trên bàn nói:"Gói thuốc này ta sẽ giữ lại để nghiên cứu thêm.
A Bạch, con mau đưa Tiểu Nhiên về đi, trong người nàng có độc không nên hứng sương lạnh ban đêm."
A Bạch nói "vâng", cô đứng dậy đỡ Tịch Nhiên.
Tịch Nhiên cúi đầu hành lễ rồi cùng A Bạch rời đi, Thẩm Thần nhìn bóng lưng của hai người họ một lúc mới dời tầm mắt sang gói thuốc để trên bàn.
Thẩm Thần thầm thở dài, mình phải nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của loại độc này, không thể để nó bào mòn thân thể Tiểu Nhiên.
Ngày hôm sau, Thẩm Thần đã rời khỏi điện thần sớm, trước khi đi còn bảo A Hắc đến chỗ Tịch Nhiên nói với nàng, trong thời gian này đừng ra ngoài nhiều.
A Hắc "vâng" một tiếng, hắn nhanh chóng làm theo lời y ngay lập tức chạy đến chỗ nàng.
Tịch Nhiên gật đầu không nói gì, A Bạch hiểu chuyện liền đi tiễn người giúp nàng.
A Bạch đi tiễn A Hắc không may bị người của Thiên Đế nhìn thấy, hắn ta ngay lập tức chạy đến chỗ Thiên Đế bẩm báo.
Thiên Đế sau khi nghe xong, ông cũng chỉ gật đầu bảo hắn tiếp tục theo dõi, thuộc hạ liền vâng lệnh nhanh chóng rời đi.
Về phần ông, Thiên Đế đứng dậy đi đến chỗ Tịch Nhiên.
Tịch Nhiên nghe tin Thiên Đế đang trên đường đến mình, nàng chẳng tỏ ra ngạc nhiên ngược lại còn cười khinh nói:"Xem ra vẫn còn nhớ đứa con này.", câu nói này của nàng cư nhiên là nói đến Thiên Đế, nàng