Tịch Nhiên và A Bạch cùng nhau đi tìm Thẩm Thần khắp nơi, nhưng tìm cả buổi vẫn không thấy.
Ngay cả chỗ ở của y, hai người cũng đã tìm qua nhưng chẳng có kết quả gì, Tịch Nhiên đứng gần bờ hồ, nàng nhìn bầu trời lo lắng nói: "Chúng ta không kịp nữa rồi, hai bên đã bắt đầu đánh nhau rồi."
Lúc này A Hắc đi đến chỗ nàng, khoảng cách giữa hắn với nàng khoảng ba bước, hắn làm vậy chỉ không muốn thất lễ với nàng.
Hắn chấp tay, khom lưng hành lễ nói: "Mong điện hạ thứ lỗi, không biết điện hạ đã hỏi qua Thủy Thần chưa?"
Tịch Nhiên lúc này mới phát hiện ra ra một chuyện, sư phụ của nàng và Thủy Thần là bằng hữu.
Đã là bằng hữu thì Thủy Thần chắc chắn sẽ biết được sư phụ của nàng đang bế quan ở đâu.
Tịch Nhiên xua tay, giọng nói của nàng chứa đầy sự gấp gáp nói: "Không sao, đa tạ đã gợi ý cho ta."
Tịch Nhiên nhanh chóng cùng A Bạch đi tìm Thủy Thần.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa, khung cảnh trước mặt khiến hai người bất ngờ.
Các vị thần chạy hối hả lướt qua hai người, nhìn vẻ mặt của họ có vẻ rất gấp.
Trong dòng người ấy, đôi mắt Tịch Nhiên nhường như đã thấy được người nào đó, Tịch Nhiên ngay lập tức cất tiếng gọi: "Phong Thần đại nhân!"
Phong Mặc nghe thấy có người gọi mình, hắn liền quay người lại.
Tịch Nhiên không dám kéo dài thời gian, nàng chạy đến trước mặt hắn, Phong Mặc đang tính cúi người hành lễ thì câu nói của nàng đã cắt ngang.
Nàng nói: "Đại nhân không cần hành lễ, ta hỏi ngài.
Trước khi bế quan, sư phụ của ta có nói người bế quan ở đâu không?"
Phong Mặc mờ mịt nhìn nàng, trong đầu hắn tràn đầy câu hỏi, sư phụ? Sư phụ của điện hạ là ai? Làm sao ta biết.
Tịch Nhiên thấy vẻ mặt khó hiểu của Phong Mặc, nàng bồi thêm câu khiến suy nghĩ của Phong Mặc bị đánh gãy.
Nàng nói: "Là Thẩm tướng quân, không phải ngài rất thân với sư phụ của ta sao?"
Phong Mặc nghe xong liền ngạc nhiên mà "ồ" lên, hắn nhanh chóng thu hồi lại thần sắc.
Hắn nói: "Sư phụ của người không hề nói cho ta biết nơi y bế quan.", Tịch Nhiên đang muốn hỏi hắn xem ca ca của hắn có biết hay không, Phong Mặc biết nàng đang muốn hỏi gì, hắn nói tiếp chặn lời nàng: "Ngay cả ca ca của ta cũng không biết y đang bế quan ở đâu!"
Tịch Nhiên đang muốn hỏi thêm thì Phong Mặc đã nghe thấy ca ca gọi mình, Phong Mặc không dám chậm trễ chỉ hành lễ rồi xoay người rời đi.
Tịch Nhiên cũng đành nuốt lại lời, nhìn Phong Mặc rời đi với dáng vẻ hối hả.
A Bạch đi đến bên cạnh nàng, cô lo lắng nhìn nàng nói: "Sư tỷ, chúng ta phải làm sao đây?", Tịch Nhiên nhìn cô rồi nhìn mọi người đang hối hả chạy đi, hướng họ đi chính là cổng Thiên giới.
Tịch Nhiên nghi hoặc hỏi: "Các vị thần đang đi đâu vậy? Tại sao bọn họ lại gấp gáp như vậy?"
A Bạch nhìn sang nói: "Trận chiến đã bắt đầu, lực lượng của quân ta quá ít nên đã điều thêm người đến cứu viện.
Thiên đế ban chỉ xuống, lệnh cho tất cả các vị thần xuống cứu viện quân ta.", Tịch Nhiên sau khi nghe xong, nàng chỉ "ừm" một tiếng.
A Bạch cố gắng giữ bình tĩnh nhìn sang nàng, cô thăm dò thần sắc nàng, chợt trong đầu cô lập tức nảy ra một ý tưởng.
Cô lên tiếng, đánh gãy sự lo lắng trong lòng Tịch Nhiên, cô nói rằng: "Sư tỷ, trên Thiên giới đã tìm không người vậy Nhân giới thì sao? Muội tin chắc sư phụ sẽ bế quan ở dưới.", Tịch Nhiên cảm thấy ý tưởng này của A Bạch có phần hợp lý, sư phụ là người tốt nhất định sẽ không để người dân ở Nhân giới chết oan nhưng Nhân giới biển rộng bao la, làm sao tìm được y đây?
Đúng lúc này, một cơn chấn động ập tới, hai người họ nghiêng ngã không ngừng, vài tòa điện vàng có dấu hiệu sụp đổ.
A Bạch bị cơn chấn động này làm ngã nhưng Tịch Nhiên đã đỡ lấy cô trước khi ngã xuống.
Cơn chấn động đi đến cũng nhanh, đi qua cũng nhanh.
Nàng nhìn A Bạch lo lắng hỏi: "Muội không sao chứ? Có bị thương ở chỗ nào không?"
A Bạch nhanh chóng rời khỏi vòng tay của nàng, cô xua tay mỉm cười nói: "Muội không sao, thời gian của chúng ta không nhiều, chúng ta mau đi thôi.".
Tịch Nhiên gật đầu, nàng nắm lấy tay A Bạch, hai người liền dịch chuyển đến Nhân giới.
A Bạch vừa mở mắt ra, khung cảnh đầu tiên khiến cô chết lặng.
Tiếng kêu cứu, tiếng khóc, tiếng bước chân hối, tất cả đều ập vào tai cô cùng với khung cảnh người chết, người bị thương, nhà tan cửa nát khiến cô có phần khó chịu, khó chịu đến nổi khiến khuôn mặt của cô xuất hiện hai dòng lệ dài trong suốt, cô giơ tay lên che miệng lại, cố gắng nén tiếng khóc của bản thân lại.
Nhưng cuối cùng vẫn thất bại, Tịch Nhiên ở bên cạnh lo lắng không biết bắt đầu từ đâu, chợt nghe thấy tiếng khóc bên cạnh, nàng quay sang nhìn người bên cạnh.
Dòng lệ trong suốt của A Bạch khiến Tịch Nhiên đau đớn tột cùng, nàng vươn tay ra ôm lấy A Bạch vào lòng.
Nàng dịu giọng vỗ dành người trong lòng: "Muội đừng khóc nữa, muội khóc như vậy sẽ khiến tỷ đau lòng lắm.
Không phải chúng ta còn có chuyện làm sao?"
A Bạch mặc dù nghe thấy những lời của Tịch Nhiên nhưng nàng vẫn không thể nào kìm được nước mắt.
Tịch Nhiên biết rõ tính cách của A Bạch, biết cô không thể nào chịu nổi cảnh này nhưng nàng không thể nào để A Bạch ở lại Thiên giới được.
Một tiếng nổ "bùng" vang lên, vô số mảng gỗ bay về phía hai người.
Tịch Nhiên vươn tay tạo ra kết giới bao quanh hai người, mảng gỗ nhìn như mũi tên, chúng hung hăng bay đến.
Nhưng bị kết giới của Tịch Nhiên ngăn lại, mảng gỗ ấy cuối cùng bị rơi xuống đất, Tịch Nhiên mới chậm rãi thu hồi kết giới xuống.
Sắc mặt nàng có phần trắng bệch, pháp lực của nàng không cao lắm, đủ để tạo một kết giới trong vòng một khắc.
A Bạch trong lòng cảm thấy hơi