Nói là buổi chiều xuất phát nhưng thực chất sáng ngày hôm sau, Phong Trần mới xuất phát.
Bởi vì hắn còn nhiều việc để làm, hắn không thể để nhiều việc như vậy cho Phong Mặc, hắn cảm thấy không yên tâm.
Giờ Thìn, Phong Mặc đi tiễn Phong Trần, Phong Trần chỉ dặn dò vài câu rồi quay người đi.
Phong Mặc gương mắt nhìn bóng lưng của ca ca ở phía xa, bóng lưng ấy cũng nhanh chóng biến mất.
Phong Mặc thầm thở dài quay người cất bước về điện.
Từ Thiên giới đến Đông Hải không xa lắm, cho nên Phong Trần ngự kiếm chưa đến nửa canh giờ thì đã đến.
Mũi chân của hắn chạm đến mặt đất, hắn ngẩng đầu nhìn phong cảnh xung quanh.
Phía trước mặt hắn là vùng biển Đông Hải, phía sau hắn là khu rừng.
Phong Trần thân là thủy thần nên cũng biết con rồng kia đang ở đâu.
Hắn bước đến biển, cơ thể hắn dần dần chìm xuống, để tiết kiệm thời gian.
Phong Trần linh lực của bản thân đi đến chỗ con rồng kia.
Một lúc sau, Phong Trần ngừng lại trước một cổng phủ.
Hắn theo bản năng bước lên những bậc thang, đi hết bậc thang.
Hắn ngẩng đầu nhìn tấm bảng “Đông Phủ” to rõ ở trên cao.
Đột nhiên, cửa phủ mở ra, tầm mắt của Phong Trần ngay lập tức chuyển sang cửa.
Một giọng nói âm trầm vang lên:”Ngài vào đi.”
Phong Trần đi vào theo lời người nọ, hắn vừa bước vào.
Cánh cửa ấy tự động đóng lại, tiếng “rầm” vang lên.
Phong Trần không quan tâm đi thẳng một mạch đến chỗ người kia.
Người nọ ngồi trong sân, đôi mắt của người nọ dán chặt lên bàn cờ trước mặt.
Phong Trần đi đến chỗ người nọ, hắn định lên tiếng thì người nọ đã nói trước:”Thủy Thần đến nơi này của ta là một vinh hạnh.
Nếu ta đoán không nhầm thì ngài đến đây là muốn hỏi tội ta có phải không?”
Phong Trần cũng chẳng nhiều lời với người này, hắn chớp mắt nhìn người nọ nói:”Đúng vậy.
Ta hỏi ngươi, ngươi có hại người không?”, người nọ yên lặng một lát sau mới trả lời rằng:”Nếu có thì sao? Mà không có thì sao?”
Phong Trần cũng chẳng tỏ vẻ tức giận gì với câu trả lời của hắn, Phong Trần hỏi tiếp:”Ngươi rốt cuộc vì cái gì mà hại người.
Không phải ngươi chỉ còn một bậc nữa có thể đã hoàn thành ước nguyện sao?”
Người nọ cười lớn, hắn quay mặt sang nhìn Phong Trần.
Đôi mắt xanh lam mang theo sự khinh người nhìn Phong Trần nói:”Thủy Thần! Ngài có biết cái gì là ước nguyện, cái gì là mục đích không? Ta tất cả chỉ muốn có một thứ, thứ đó chỉ có ở Ma giới.”
Phong Trần chẳng nói gì, hắn muốn nghe xem mục đích của con rồng Dương Tiêu này nhưng hắn đâu ngờ, câu nói tiếp theo khiến hắn bất ngờ hơn.
Dương Tiêu nhìn Phong Trần rồi nhìn qua bàn cờ nói:”Bởi vì thứ đó nên ta mới giao dịch với Ma đế Mạc Hồ của Ma giới.
Hắn nói sẽ cho ta, sau khi ta hoàn thành...”
Dương Tiêu chưa kịp nói hết đã bị hai bàn tay của Phong Trần mạnh mẽ nắm lấy y phục lôi hắn đến gần.
Phong Trần lúc này vừa bất ngờ vừa tức giận hỏi:”Ta hỏi ngươi, Ma đế mà ngươi nhắc đến tên gì? Tự là gì?”
“Tên Mạc Hồ, tự Tử Thiên.
Thủy Thần có quen biết với tên Ma đế này sao?”, Phong Trần sau khi nghe Dương Tiêu nói vậy liền như người mất hồn mà buông lỏng y phục của Dương Tiêu, hắn lẩm bẩm nói gì đó khiến Dương Tiêu nhìn rất khó hiểu.
Dương Tiêu phủi vài cái trên y phục, hắn đứng dậy nhìn Phong Trần cười khinh nói:”Ta vốn không nghĩ đến đường đường là Thủy Thần mà lại quen biết với người của Ma giới.
Một câu chuyện khá bất ngờ, nếu chuyện này truyền đến tai Thiên đế thì sẽ như thế nào nhỉ?”
Phong Trần hoàn hồn nghe Dương Tiêu nói vậy, hắn tức giận hét lớn “câm miệng”, Dương Tiêu càng hăng say nói khiêu khích Phong Trần, Phong Trần thấy Dương Tiêu không im lặng ngược lại còn khiêu khích hắn.
Phong Trần tức giận triệu kiếm ra xông đến chỗ Dương Tiêu.
Dương Tiêu nhìn mũi kiếm đang đến chỗ mình, hắn cũng triệu kiếm ra.
Trận đấu ngay lập tức diễn ra ở dưới biển.
Ở địa hình này, lợi thế của hai bên đều ngang nhau, một bên là rồng đã sống ở dưới nước hơn mấy trăm năm, một bên là Thủy Thần có kinh nghiệm về địa hình này.
Cả hai đánh nhau rất kịch liệt ở dưới nước, những sinh vật khác thấy vậy không dám đến gần xem.
Nếu đến xem có nghĩa là đang dâng mạng cho diêm vương cho nên không có bất cứ ai hoặc sinh vật này dám đến gần.
Trôi qua một canh giờ, mặc dù vẫn tiếp tục đánh nhau nhưng lợi thế hiện tại thuộc về Phong Trần, bởi vì hắn là Thủy Thần còn thần tiên trên Thiên giới cộng thêm ở đây là nước nên hắn càng thêm lợi thế.
Riêng về Dương Tiêu, hắn cũng là rồng nhưng chỉ thiếu một bậc nữa là có thể có sức mạnh của một con rồng thật sự ngang bằng với người của Thiên giới nhưng ở địa hình hắn cũng có lợi thế chỉ là bản thân hắn không nắm được cơ hội.
Trận đấu giữa thần và rồng nhanh chóng đi đến hồi kết.
Trong lúc đánh nhau,