Có lẽ ngày hôm đó, Thiên giới là nơi gặp nhiều sự cố nhất.
Ma đế trốn khỏi thiên lao, Chiến Thần tay cầm kiếm đuổi theo Ma đế ba ngày ba đêm.
Những vị thần khác cùng nhau ổn định tình hình ở Thiên lao.
Tịch Nhiên biết tin liền chạy đến xem tình hình, nàng vừa đến đã bắt gặp khung cảnh nổi da gà.
Khắp nơi đều có người bị thương, những người bị thương được những người khác khiêng đi, A Bạch đứng bên cạnh nàng.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Tịch Nhiên nói:"Sư tỷ, tỷ không sao chứ? Nếu tỷ không chịu nổi, chúng ta có thể về Nhạn Đông điện chờ tin của sư phụ."
Tịch Nhiên lắc đầu nhẹ nở ra một nụ cười nói:"Ta không sao, chúng ta đã đến đây rồi.
Đương nhiên phải phụ giúp sư phụ một tay chứ.", A Bạch cười nhẹ nói "vâng", hai nàng nhanh chóng chạy đi giúp mọi người.
Thời gian trôi qua, Thẩm Thần mang một thân mệt mỏi trở về Thiên giới, cả người y ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú giờ đây trắng bệch không một chút huyết sắc.
Y vừa qua khỏi cổng thì Chu Hải chạy đến trước mặt y lo lắng hỏi:"Đại nhân, ngài không sao chứ?"
Thẩm Thần cúi gầm mặt xua tay bảo "không sao", bây giờ bản thân y chỉ có hai từ đến diễn tả "mệt mỏi", Chu Hải nhanh nhẹn chạy đến đỡ y đi về điện vàng.
Thẩm Thần thuận người tựa đầu vào người Chu Hải yếu ớt hỏi:"Ta đi được mấy ngày rồi?"
"Ngài đi gần bốn ngày.
Đại nhân yên tâm, mọi chuyện đã được xử lý xong, ngài không cần bận tâm đến.", Chu Hải cũng chẳng lộ ra biểu cảm gì, hắn chỉ để mặc cho đối phương thích làm gì thì làm.
Thẩm Thần nghe câu nói của hắn như vậy, bản thân y cũng yên tâm được phần nào.
"Đại nhân!", tiếng gọi hơi bất ngờ nhưng cũng khiến Thẩm Thần hơi bực bội.
Thẩm Thần cau mày lên tiếng "ừm" đáp lại lời đối phương.
"Ngài có bắt được Ma đế không?"
"Không.", một câu trả lời ngắn gọn khiến Chu Hải cũng không bất ngờ là mấy.
Câu hỏi "vì sao" của hắn đáp lại lời Thẩm Thần.
Thẩm Thần lúc này thở ra một hơi đến nổi Chu Hải nghe ra được âm thanh mệt mỏi trong tiếng thở dài đó.
"Bởi vì hắn có người hỗ trợ nên ta không bắt hắn được.
Chuyện này, ta tự có cách giải quyết, ngươi không cần quan tâm đến đâu.", Chu Hải nghe xong cũng không nói gì chỉ nói "Vâng" rồi dìu Thẩm Thần trở về điện vàng.
Sau khi trở về điện vàng, điều đầu tiên mà Thẩm Thần làm chính là trở về phòng nghỉ ngơi.
A Hắc thấy sắc mặt của y như vậy cũng không dám nói ra những chuyện xảy ra gần đây, sợ y lại hao tâm tổn sức mà rơi vào hôn mê.
Tin tức Thẩm Thần không bắt được Ma đế liền bị lan truyền khắp nơi, đa số bọn họ đều có chung một ý kiến rằng: Không phải y không bắt được mà tên Ma đế đó đã lên kế hoạch từ trước.
Nhìn ra hầu như tất cả mọi người đều bảo vệ y nhưng riêng Phong Trần lại khác.
Bề ngoài cười nói ủng hộ theo nhưng trong lòng hắn lại luôn chửi thầm Thẩm Thần, đệ đệ của hắn muốn đến điện vàng thăm y, hắn nhất quyết không cho Phong Mặc đi, còn cấm đệ đệ qua lại với Thẩm Thần.
Thẩm Thần sau khi nghỉ ngơi, y biết hết mọi chuyện và chuyện Phong Trần không cho Phong Mặc đến chỗ y, bản thân Thẩm Thần đã sớm biết Phong Trần sẽ làm như vậy.
Một tiếng thở dài của y mang đầy sự mệt mỏi và đau thương: Lục Dương, ta thật sự không biết bản thân ta đã làm gì sai? Nhưng tại sao ngươi lại đối xử độc ác với ta như vậy?
Thẩm Thần thu lại tâm tư, y đứng dậy rời khỏi phòng.
Thẩm Thần từng bước rời khỏi điện vàng, bản thân y không biết đi đâu nên theo bản năng mà tiếp tục tiến về phía trước.
Cho đến khi y ngừng lại, Thẩm Thần ngẩng đầu nhìn tấm bảng, hai từ “Mệnh điện” hiện lên.
“Đã đi đến nơi này rồi sao? Chắc ngài ấy không có ở điện, mình không nên làm phiền.
”, Thẩm Thần tự nhủ với bản thân, sau một lúc đấu tranh tư tưởng, Thẩm Thần vứt bỏ cái suy nghĩ kia.
Y hít một hơi thật sâu rồi bước đến cửa lớn, bàn tay của y vươn tay lên muốn chạm vào “tay nắm cửa” thì một gọi nói vang lên từ phía sau khiến bàn tay của y ngừng lại giữ không trung.
Thẩm Thần quay người nhìn người nọ, đối phương cười nhìn y nói:”Ngài đến thật đúng lúc đấy.
Sức khỏe của ngài như thế nào rồi?”, người nọ mặc thanh y, khuôn mặt mang đầy sự bình tĩnh.
Thẩm Thần bước đến chỗ đối phương, y cười nhẹ nói:”Đa tạ đại nhân, sức khỏe của ta bây giờ đã không sao.
Không biết ta mạo phạm dám hỏi ngài vừa đi đâu mới về?”
Trạch Hiên mang theo khuôn mặt thản nhiên nói:”Ta vừa đi giải quyết một số việc nhỏ nhặt, mấy chuyện đó chẳng to tát gì đâu.”
Thẩm Thần chỉ “à” một tiếng, y muốn mở miệng nói thêm vài câu thì một âm thanh xa lạ