Ba ngày sau, vết thương trên người Thẩm Thần cũng khôi phục hẳng, y cũng dần dần tỉnh lại.
Việc đầu tiên y làm chính là đi xem bệnh tình của nghĩa muội, Thẩm Thần ngồi trên giường, hai ngón tay để trên cổ tay nàng, đôi mày chợt nhíu lại, sắc mặt khó hiểu nhìn khuôn mặt khunh thành đang ngủ say, tại sao lại như vậy?
Lúc này Trường Hạ vừa hay đi vào, thấy Thẩm Thần đang bắt mạch cho mẫu thân.
Trường Hạ mang theo khuôn mặt bình tĩnh như nước đi đến chỗ y, Thẩm Thần thở dài nhìn sang Trường Hạ, khuôn mặt điềm tĩnh không lộ ra một sơ hở, Thẩm Thần nhìn qua một lượt mới bắt gặp được ánh mắt cậu, đôi mắt đen láy mang theo tia đau buồn.
Thẩm Thần có chút nghi hoặc, rốt cuộc trong ba ngày này, đứa trẻ này đã trải qua những chuyện gì?
Thẩm Thần xoa đầu Trường Hạ nhẹ giọng hỏi:"Tại sao con lại là buồn như vậy? Mẫu thân con có uống thuốc như lời ta dặn không?"
Trường Hạ nghe xong ngay lập tức liền sững sờ nhìn y một lúc mới cúi đầu trầm mặt, Thẩm Thần nhìn hai bờ vai của Trường Hạ đang run rẩy, lòng y bỗng nhiên cảm thấy chua xót, bây giờ y chỉ biết lắc đầu thở dài.
Diệp Song Băng vừa hay mở mắt nhìn y nói:"Hạ nhi không có tội, là muội không uống."
Thẩm Thần lại không bất ngờ gì, bây giờ y trách nàng cũng chả cứu vãn được, y nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc hỏi:"Tại sao muội lại làm như vậy?", Diệp Song Băng không nói gì chỉ im lặng chuyển tầm nhìn sang trần nhà, Thẩm Thần cũng chả tức giận, y thấy nàng không muốn nói.
Y cũng không muốn hỏi nhiều chỉ đứng dậy rời đi.
Trường Hạ cũng im lặng ngẩng đầu nhìn y rời đi, bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên im thoăt thoắt.
Thẩm Thần bước ra khỏi phòng, huynh đệ Huyết Nguyệt cùng Ngạn Việt xuất hiện trước mặt y từ lúc nào.
Bọn họ cúi người hành lễ, Thẩm Thần chẳng bất ngờ gì.
Ngạn Việt giữ nguyên tư thế cất tiếng:"Chủ nhân, bọn ta đến đây là muốn nói lời đa tạ và lời tạm biệt đến ngài.
Đạ tạ chủ nhân, thời gian qua đã chăm sóc bọn ta và cho bọn ta nơi ở, bọn ta không thể ở đây lâu vì còn có việc phải giải quyết cho nên..."
Thẩm Thần ngay lập tức cướp lời hắn bởi vì y không muốn nghe câu sau của hắn, y nói "ừm" một tiếng, bọn họ cũng đã sớm quen với tính cách này của y.
Ngạn Việt đứng dậy nhìn người trước mặt, hắn không nói không rằng biến lại nguyên hình lao đến ôm lấy y, Thẩm Thần bất ngờ nhưng sau đó vẻ bất ngờ của y được thay vào sự yêu thương và dịu dàng, y cười nhẹ nhàng ôm chú sóc nhỏ vào lòng.
Huynh đệ Huyết Nguyệt cũng lần lượt trở về nguyên hình, bọn họ cùng nhau lao vào vòng tay y, bọn họ thật sự không nỡ rời bỏ y nhưng vẫn còn một vẫn chuyện bọn họ chưa giải quyết.
Một giọt nước mắt lẽ loi lặng lẽ rơi xuống, Thẩm Thần ôm lấy bọn họ vào lòng cười nói:"Sau khi không còn chuyện gì nữa thì hãy trở về đây.
Ta vẫn luôn đợi các ngươi về.", Bọn họ vùi mặt trong lòng y cố gắng giấu cảm xúc chia xa mà đồng loạt nói "vâng".
Một lúc sau, bọn họ trở về hình người rời đi, Thẩm Thần nhìn bóng người của bốn người họ, y lại thấy được bóng dáng của bốn con vật nhỏ của ngày xưa luôn vui đùa với nhau ấy mà bây giờ bọn họ lại chia li.
Đợi bốn người họ đi không còn thấy bóng dáng, y mới ngẩng đẩu nhìn bầu trời xanh thẫm bao la, chuyện này y đã sớm quen thuộc chỉ là cảm xúc vẫn không thể nén lại được.
Trước khi xuống trần gian, Mệnh thần từng cho y một lời tiên tri rằng: Sát khí ngài quá nặng, sau này có lẽ ngài sẽ cô đơn nhưng vẫn sẽ có người cứu ngài khỏi vùng bóng tối cô đơn đó.
Thẩm Thần nhìn bầu trời xanh thẫm một lúc rồi quay người đi đến phòng luyện đan.
--
Hai ngày sau, Thẩm Thần trở lại đi đến phòng Diệp Song Băng, không biết nàng đã tỉnh từ lúc nào nhưng sắc mặt của nàng có chút huyết sắc, Thẩm Thần cũng chẳng nói gì.
Y biết khi con người ta sắp chết sẽ cố gắng khôi phục sức khỏe như ban đầu như vậy người khác sẽ không lo lắng.
Trường Hạ nhìn nàng với vẻ mặt điềm tĩnh có lẽ cậu đã chứng kiến cảnh này rất nhiều chỉ là cảm xúc bây giờ của cậu rất khó tả.
Diệp Song Băng thấy Thẩm Thần đến sắc mặt không rõ buồn vui, nàng còn tưởng vì không uống thuốc mới khiến y như thế nhưng nàng không biết Thẩm Thần sớm chả để ý đến chuyện đó chỉ là y không biết vì sao nàng lại muốn làm như vậy.
Diệp Song Băng nhìn sang Trường Hạ, nàng nắm lấy bàn tay khô gầy của Trường Hạ nói:"Hạ nhi, sau này người này là nghĩa phụ của con, con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời y."
Trường Hạ gật đầu, bàn tay còn lại của cậu nắm chặt lấy bàn tay nàng, nàng nhìn sang Thẩm Thần nói:"Nghĩa huynh, Hạ nhi giao lại cho huynh.
Huynh thay muội chăm sóc cho Hạ nhi có được không?", Thẩm Thần gật đầu, Diệp Song