Hoắc Cung bế Thẩm Thần từ Nghĩa Âm thôn trở về Băng Thập, hắn đưa người đến một căn phòng lớn.
Xung quanh căn phòng được bao phủ bởi băng sương rất dày, khí tức nơi này lạnh lẽo khiến người tu tiên chả mấy ai dám vào, hắn bế người đi từng bước đến bệ đá.
Đặt y lên tảng băng lạnh lẽo tỏa ra hơi sương.
Lúc này bên cạnh hắn xuất hiện thêm một người, người nọ quỳ một chân, đầu hạ xuống cất tiếng:"Chủ nhân có chuyện gì căn dặn?", Hoắc Cung quay người nhìn đối phương giây lát.
"Ngươi điều thêm người canh gác trước cửa, đừng để ai đi vào và không được cho người này đi ra.", Hoắc Cung vừa dứt lời, người nọ lập tức đáp "vâng" một tiếng.
Sau đó hắn biến mất không thấy tăm hơi đến một tiếng động cũng chả có, Hoắc Cung cũng chả quan tâm đến.
Hắn quay đầu nhìn người nằm trên tảng băng lạnh lẽo, khuôn mặt của đối phương đã trắng bệch không còn thấy huyết sắc lại cộng thêm sự lạnh lẽo của tảng băng cũng như khí tức của căn phòng khiến hơi thở của y ngày càng yếu dần.
Hoắc Cung đương nhiên không thể để y chết một cách nhẹ nhàng như vậy bởi vì vẫn còn một vài điều đang ẩn giấu trong cơ thể y.
Hoắc Cung nhẹ nhàng vung tay, một kết giới xuất hiện lập tức bao phủ cơ thể y.
Nhờ có kết giới của Hoắc Cung mà Thẩm Thần có thể sống tiếp trong căn phòng lạnh lẽo như vậy, hắn tròn mắt nhìn đối phương hồi lâu mới văng ra một câu rồi rời đi, hắn nói rằng:"Ngươi nên biết ơn vì ta không giết ngươi mà còn giữ lại cái mạng này của ngươi.
Đợi khi ta tra ra được thân phận của ngươi, đến lúc đó giết ngươi cũng không muộn."
Hoắc Cung quay người rời đi, tiếng cửa đóng vang lên.
Căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng một cách bất ngờ, Thẩm Thần nằm trong kết giới mà Hoắc Cung tạo ra.
Bàn tay y khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay y tiếp xúc với mặt băng lạnh lẽo cố gắng động đậy, bàn tay y men theo lớp áo trên người trượt dần xuống nhường như muốn lấy thứ gì đó.
Nhưng chút sức lực cuối cùng cũng hết, bàn tay của y bất động trên tảng đá.
Không biết y tỉnh dậy từ lúc nào, đôi môi khô của y khẽ động:"Mạ..n..g t..a c..ó...l..ẽ...s...ắ..p tậ..n, mo..ng bọ...n...ngư...ời T..ư H..ạ c..ó th..ể tì..m r...a n..ơi n...ày…."
Lời nói không thành tiếng nhưng nhiêu đó cũng đã khiến y phí sức, vì muốn cứu người mà y không ngại dùng hết tất cả linh lực cộng thêm lấy một phần sức mạnh từ phong ấn.
Đến cuối cùng lại rời vào kết cục như thế này, có lẽ Thiên Mệnh có lòng yêu xót mới khiến y không bị phản phệ.
Nghĩ lại thì bản thân y mang mệnh khổ, lúc nào cũng có sóng gió theo bên người.
Lúc này bản thân y lại nằm bất động ở nơi này, dù có tỉnh lại cũng chưa chắc đã thoát khỏi nơi này, có lẽ bản thân sớm sẽ bỏ mạng ở nơi lạnh lẽo này.
Thẩm Thần mất hết tất cả sức, cuối cùng y triệt để rơi vào hôn mê.
Bản thân y bây giờ chỉ có thể đặt niềm tin lên bọn người Tư Hạ, mong bọn họ đến cứu y khỏi nơi này.
Ở chỗ Hoắc Cung, hắn ngồi trên ghế tay cầm bút nhìn tờ giấy trước mặt nghĩ thầm: Nên viết như thế nào đây?
Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu mới đặt bút xuống viết.
Một khắc trôi qua, hắn cầm lá thư giao cho thuộc hạ bảo rằng:"Ngươi mang lá thư này đến Ma giới, nhớ kỹ phải là Ma đế cầm không được để người khác cầm."
Thuộc hạ của hắn lập tức cúi đầu nói "vâng", hắn cầm lấy lá thư từ tay Hoắc Cung sau đó rời đi.
Hoắc Cung ngồi trên ghế hồi lâu mới đứng dậy rời khỏi phòng, bên ngoài tuyết rơi mãi không ngừng.
Ánh mắt hắn nhìn những hạt tuyết lặng lẽ rơi xuống mặt tuyết trắng xóa, hắn nghĩ một điều gì đó chợt nở nụ cười.
****
Giờ Ngọ ngày hôm sau, Ngô Thanh cùng Tề Hoa từ nóc nhà nhảy xuống, hai người họ chậm rãi quan sát xung quanh mới nhanh chân chạy đến chỗ Thẩm Thần bị nhốt dựa theo thính giác của Tề Hoa.
Đến nơi, hai người họ lập tức trốn sau bụi cây cách gần đó, Ngô Thanh quay sang nhìn Tề Hoa, cả hai khẽ gật đầu.
Tiếng "hự" vang lên, hai tên yêu quái to lớn bị một chưởng