Đêm hôm đó, Thẩm Thần co người nằm trên chiếc giường rộng rãi cô đơn, những giọt nước mắt thấm đầy trên chăn gối.
Đến gần canh năm, mí mắt nặng nề mang đầy sự mệt mỏi của Thẩm Thần chợt hạ xuống, căn phòng trở về không gian yên tĩnh không còn nghe thấy tiếng khóc đau lòng thấu xương của y.
Giờ Mão, Thẩm Thần nằm trên giường chợt tỉnh dậy vì bị tiếng ồn bên ngoài làm phiền, y cố mở đôi mắt sưng do khóc nhìn cánh cửa đóng chặt.
Người bên ngoài gọi mãi không thấy y phản ứng liền lo lắng đẩy cửa bước vào, Ngô Thanh cầm bát cháo đi đến xem tình hình như thế nào.
Thẩm Thần mang khuôn mặt ôn nhu của Thẩm Hy mệt mỏi nằm trên giường không động, Ngô Thanh không nói không rằng lập tức đặt bát cháo trong tay xuống bàn.
Hắn chạy đến giường đỡ đối phương ngồi dậy, Thẩm Thần được Ngô Thanh đỡ dậy.
Cả người y không có sức nên mượn người Ngô Thanh tựa vào, đầu vừa mới dựa vào vai thì giọng nói lo lắng của Ngô Thanh cất lên:
"Thẩm Hy, ngươi có sao không?"
"Ta không sao! Đừng lo lắng cho ta.", sau câu nói đó của y, Thẩm Thần nằm ở trong lòng Ngô Thanh chợt nhắm mắt.
Lăng Tiêu chậm rãi bước từ cửa đến chỗ hai người họ, bàn tay của hắn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mệt mỏi của Thẩm Thần nhưng nhường như hắn muốn xem y có sốt hay không.
Cảm nhận được nhiệt độ bình thường, Lăng Tiêu thu tay lại, hắn thuận người ngồi xuống giường nhìn Thẩm Thần nằm trong lòng Ngô Thanh.
Hắn lên tiếng:"Thẩm Hy, ta biết ngươi đau lòng vì Tư Hạ.
Ngươi đừng tự dằn vặt bản thân làm gì, mau ăn một chút đi rồi nghỉ ngơi."
"Đúng đó, ngươi nên ăn một chút gì đi.
Ngươi cứ như vậy thì Tư Hạ làm sao đi được, ngươi nghe lời bọn ta ăn chút đi.", lời Lăng Tiêu vừa xong thì Ngô Thanh liền tiếp lời đối phương.
Thẩm Thần nằm trong lòng nghe vậy thần sắc càng trầm xuống, bây giờ y không muốn ăn gì hết.
Y muốn ở một mình, thật sự muốn ở một mình.
Thấy Thẩm Thần không có phản ứng gì, Lăng Tiêu thở dài vươn tay chạm vào bờ vai y an ủi nói:"Thẩm Hy, ngươi cứ buồn bã như vậy cũng không phải là cách.
Lẽ nào ngươi muốn đám người giết Tư Hạ vui mừng khi bọn chúng đã thành công khiến ngươi không còn ý chí sống.
Ngươi thật sự muốn như thế sao?"
Đồng tử của Thẩm Thần chợt khẽ động, lời nói của Lăng Tiêu lúc này đã chạm đến đáy lòng y.
Thẩm Thần trầm mặc giây lát mới gắng sức ngồi dậy khiến Ngô Thanh kinh ngạc há mồm, y nhẹ thở ra hơi mệt mỏi nói:"Cảm ơn ngươi, Lăng Tiêu.
Thời gian qua cảm ơn các ngươi đã đi theo bầu bạn cùng ta, sắp tới đừng nên đi theo ta."
Câu nói đầu tiên của Thẩm Thần là dành cho Lăng Tiêu, y cảm ơn hắn vì đã giúp bản thân y lấy lại tinh thần và khiến y có tinh thần phục thù.
Câu nói tiếp theo của y là dành cho hai người họ, bởi vì sắp tới y sẽ lấy một thân phận khác để đột nhập vào Hạc Thần trả thù cho người thương.
Lăng Tiêu nghe thấy quyết định của y như vậy, hắn lên tiếng hỏi:"Ngươi muốn đi đâu?", Thẩm Thần đứng dậy đi đến bàn, hai cặp mắt của Ngô Thanh và Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào tấm lưng Thẩm Thần.
Ngón tay của Thẩm Thần nhẹ gõ vào mặt bàn nói một cách nghiêm túc:"Ta muốn phục thù.
Ta sẽ mang một thân phận khác đột nhập vào Hạc Thần, đợi thời cơ đến liền ra tay với cả môn."
"Bọn ta đi theo ngươi, Thẩm Hy.
Bọn ta cũng muốn phục thù cho Tư Hạ.", Lăng Tiêu còn chưa lên tiếng thì Ngô Thanh ngồi bên cạnh đã lập tức lên tiếng trước.
Lăng Tiêu ngồi trầm ngâm suy tư giây lát mới đồng ý với lời của Ngô Thanh nói ra.
Thẩm Thần xoay người nhìn hai người bọn họ, y nở nụ cười nhẹ nói:"Nếu các ngươi muốn theo.
Ta liền cho các ngươi đi theo nhưng trước tiên ta phải giải quyết chuyện ở Trục gia trước mới hẳng rời đi.", y vừa thốt ra.
Hai người Ngô Thanh và Lăng Tiêu nhìn khuôn mặt của y chậm rãi gật đầu đồng ý.
Giờ Thìn, Thẩm Thần cùng Ngô Thanh và Lăng Tiêu đến Trục gia trị bệnh cho Trục Bằng Vũ nhưng thật sự ra chỉ có Thẩm Thần đi trị bệnh cho đối phương, hai người còn lại đi theo chỉ muốn để chắc chắn rằng Thẩm Thần sẽ không sao trong lúc trị bệnh cho Trục Bằng Vũ.
Bước chân của ba người họ vừa mới chạm đất thì một tên nô tài trong phủ chạy ra, hắn nhanh nhẹn chạy đến trước mặt bọn họ cung kính:"Có phải các vị đến chữa bệnh cho nhị thiếu gia chăng?"
"Đúng vậy, Nhị thiếu gia của các ngươi đang ở đâu?", Thẩm Thần là người