"Dương sư đệ, cố gắng hết sức là sẽ thành công!", Triệu Nhất Minh nhẹ nhàng gật đầu, cũng không bắt ép Dương Hiên phải chắc chắn thắng Ngọc Dương Phong, trong lòng ông ta cũng hiểu rõ, với thực lực của Dương Hiên, cạnh tranh mười vị trí đầu thì rất có khả năng, nhưng muốn so tài cao thấp với người có huyết mạch bát phẩm như Tam Kiệt thì có chút mơ mộng viển vông!
Huyết mạch bát phẩm và huyết mạch cửu phẩm, cách nhau một phẩm cấp chính là cách nhau một trời một vực, bất cứ người có huyết mạch bát phẩm nào lực lượng cũng đều gấp 5 lần người có huyết mạch cửu phẩm, thách chiến vượt cấp đối với bọn họ mà nói thì chẳng khác nào đơn giản như ăn cơm uống nước, đó mới là thiên tài chân chính!
...!
Một mặt khác, sau khi Trần Kiến Hoa ung dung rời đi khỏi chừng hơn mười trượng, mới hướng về phía Tần Phong như một vì sao sáng trên bầu trời luôn thu hút sự chú ý của mọi người, mỉm cười nói: "Tần sư đệ, tiếp theo phải xem biểu hiện của ngươi rồi!"
Thần thái có hơi chút cung kính, mơ hồ còn ẩn chứa vài phần nịnh nọt, Tần Phong không phải là tạp dịch bình thường mà là thiên tài số một của Ngọc Dương Phong, tương lai định sẵn sẽ ngưng tụ được linh cốt, trở thành thiên tài đỉnh cấp bước vào cảnh giới luyện cốt.
Vượt qua ông ta chỉ là vấn đề thời gian, nói không chừng bất cứ lúc nào ông ta cũng phải nương nhờ vào Tần Phong này.
Nghe vậy, Tần Phong cũng không nói gì nhiều, mà chỉ tùy tiện liếc nhìn Dương Hiên một cái, trong con ngươi đen láy sâu thẳm lóe lên một mạt khinh miệt, cho rằng có cùng cấp bậc tu vi với hắn ta thì có thể khiêu chiến hắn ta sao? Đúng là quá ngây thơ!
Ngay sau đó...!
Ánh mắt Tần Phong thay đổi, chần chừ nhìn hai người Lãnh Như Sương và Tư Mã Vân, trong hơn ngàn đệ tử tạp dịch ở đó, người có thể trở thành đối thủ của Tần Phong thì chỉ có hai người này, những người khác định sẵn là đá kê chân cho ba người Tam Kiệt bọn hắn!
...!
Rất nhanh, sau khoảng nửa canh giờ, đệ tử tham gia khảo hạch của hàng trăm Tạp Dịch Phong trên đỉnh Khai Dương lần lượt trình diện, người đông vô số, trên dưới 2000 người.
Giờ phút này, dưới Đăng Thiên Phong, có thể gọi là nhân ảnh tầng tầng lớp lớp, người đông nghìn nghịt, còn những chủ sự các phong như Triệu Nhất Minh và Trần Kiến Hoa cũng lần lượt rời đi, sang một chỗ bên cạnh!
Đúng lúc này...!
"Đệ tử tạp dịch của các phong đều đã đến hết chưa?", một giọng nói cực lớn vang lên giữa không trung.
Trong phút chốc, hàng ngàn đệ tử tạp dịch bao gồm cả Dương Hiên dưới chân núi đều cảm nhận được một cỗ linh lực cường đại tản phát ra, linh lực này tựa như một cái lồng bao chụp lấy phạm vi vài dặm xung quanh vào trong.
Dương Hiên không kiềm chế được ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức vô cùng kinh hãi.
Chỉ thấy, giữa không trung có một người đang lăng không bước tới, đây là một người đàn ông trung niên khoảng trên dưới 40 tuổi, mặc y phục màu trắng, phiêu diêu như mây, khí tức trên người ông ta khiến người ta không nhìn thấu được, toàn thân trên dưới đều có dấu vết tự nhiên thong dong, trở lại nguyên trạng.
Bước chân của ông ta tỏ ra cực kỳ thản nhiên, có sự ung dung như đang dạo chơi trên sân vắng, nhưng bước đi lại vững vàng, thong thả mà không mất đi sự uy nghiêm, trên trời dưới đất đột nhiên phủ đầy một loại áp lực cực lớn, làm cho người ta thở không nổi.
"Ngự...!ngự không mà đi, đây...!đây là võ sư cảnh giới luyện cốt, khủng khiếp...!thực sự quá khủng khiếp rồi.
Người này về mặt tinh thần đã có thể trực tiếp trấn áp được ta, trấn áp gắt gao, làm cho ta ngay đến một chút cơ hội phản kháng cũng không có.
Đây chính là khoảng cách về trình độ sinh mệnh, quả thực là khác nhau một trời một vực, ta không