“Man Ngưu sư huynh, ta đi đây!”
Dương Hiên vỗ nhẹ lên bờ vai rộng của Man Ngưu, sải bước lên lôi đài, bước chân vững vàng, không chút sợ hãi.
“Haiz, Dương sư đệ đừng cậy mạnh mà, nếu không đánh lại thì mau chóng xuống đài nhận thua đi, mất mặt còn hơn mất mạng…”, trong mắt Man Ngưu xẹt qua tia lo lắng sâu sắc, một người mới vừa thăng cấp làm sao có thể là đối thủ của Kha Vân đã nhập môn mấy năm, tinh thông mấy môn võ kỹ cấp hoàng.
“Nhị đệ, đệ ở trên trời có thiêng thì quan sát nhé! Tên súc vật đó sẽ xuống hoàng tuyền xin lỗi đệ nhanh thôi!”, Lôi Vân ngẩng đầu nhìn trời, như thể Lôi Bạo đang ở trên trời quan sát mọi thứ dưới này.
Trên lôi đài.
Dương Hiên đứng đối diện Kha Vân, cách nhau khoảng hơn chục bước.
“Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!”, trong mắt Kha Vân đầy tơ máu và vẻ tàn bạo, gã nhếch môi nở nụ cười bỡn cợt, hai mắt nheo lại như chơi trò mèo vờn chuột.
Biết rõ Dương Hiên đã qua được hẻm Đồng Nhân tám trăm mét, nhưng Kha Vân vẫn không coi Dương Hiên ra gì.
Tuy hẻm Đồng Nhân tám trăm mét khó nhưng đó chỉ là đối với đệ tử tạp dịch, đối với đệ tử ngoại môn ưu tú như gã, muốn thông quan không phải chuyện gì khó!
Giây tiếp theo…
“Ầm!”
Xương cốt trong cơ thể Kha Vân phát ra tiếng nổ ầm, giống như núi lửa phun trào, gân cốt toàn thân dâng lên cuồn cuộn, dưới làn da màu đồng phát ra những tiếng kêu như cung bắn khỏi nỏ, gân cốt gào thét.
Trong phút chốc, khí thế đáng sợ của Kha Vân bay lên, lấy gã làm trung tâm, nổ tung không khí xung quanh, tiếng gió và sấm sét vang vọng khắp đất trời.
Mà Dương Hiên thì khí thế vẫn đều đều, như thuyền lá cô độc trôi dạt giữa đại dương mênh mông, có thể bị lật bất cứ lúc nào.
Dưới lôi đài, rất nhiều đệ tử ngoại môn đã rỉ tai nhau…
“Trận chiến sắp bắt đầu rồi, không biết ai mới là người có thể cười đến cuối cùng đây!”
“Một người là người mới mạnh nhất năm nay, một người là đệ tử cực mạnh của Linh Vân Phong chúng ta, giữa hai người này đúng là khó đoán được thắng bại”.
“Khả năng thắng chắc là ba – bảy, người mới ba, Kha Vân bảy!”
…
“Cái gì? Dương sư đệ là người mạnh nhất năm nay?”, Man Ngưu nghe xong thì sững người, vẻ tuyệt vọng ban đầu chợt thay bằng một chút hy vọng: “Có lẽ Dương sư đệ thật sự có thể thắng được Kha Vân…”
Lúc này…
Kha Vân trên lôi đài đã cất bước, giẫm chân lên phiến đá khiến nó nứt toác, người hơi cúi xuống giống như man ngưu bị chọc giận.
“Tiểu tử, chịu chết đi!”, gã hét lên một tiếng rồi xoay người nghiền ép hư không, thoáng chốc đã xuất hiện ở nơi cách Dương Hiên ba trượng, sát phạt về phía Dương Hiên như một con man ngưu thượng cổ.
Man Ngưu Phá Sơn Quyền – võ kỹ cấp hoàng hạ phẩm, là võ kỹ tiến cấp của Mãng Ngưu Khai Mạch Quyền, dù chỉ ở cảnh giới tiểu thành nhưng uy lực của nó cũng mạnh hơn Mãng Ngưu Khai Mạch Quyền cảnh giới đại thành.
Hơn nữa tu vi của Kha Vân là lục trọng trung kỳ, một đòn đáng sợ đã mang theo sức mạnh hơn một trăm cân, chỉ trong một giây!
Mọi việc diễn ra cực nhanh.
Dương Hiên bước ra, sức mạnh trong cơ thể đã được đẩy lên đến cực điểm, khí thế không ngừng bốc lên, cả người hắn như cao lên mấy tấc, bá khí nuốt chửng núi sông xuất hiện, tiếng hổ báo gầm thét liên tục phát ra từ trong xương cốt hắn.
“Kẻ nên chết là ngươi!”, khi gầm thét hắn đã tung ra một quyền, thậm chí còn