“Dương sư đệ, chúng ta đều tự nhận tiềm lực thiên phú không bằng đệ, nhưng can đảm lại là điều khó nói.
Đệ đừng tưởng mình có thể vượt cấp giết dị thú là cho rằng có thể bình tĩnh đối mặt với yêu ma.
Đệ phải hiểu dị thú và yêu ma là hai khái niệm hoàn toàn khác!”
“Con người ấy mà, đôi khi vẫn phải biết rõ mình là ai, nếu không dễ mất mạng lắm, Dương sư đệ thấy ta nói có đúng không?”
“Dương sư đệ, với tiềm lực và thiên phú của đệ thì sau này chắc chắn có thể bước vào cảnh giới Võ Sư, thậm chí còn mở được huyền khiếu, đạt đến Võ Hầu còn được nữa là.
Đệ không cần thiết phải mạo hiểm đâu, theo ta thấy, khi nào đến thành Nghi Dương, Dương sư đệ cứ tìm một nhà trọ nghỉ ngơi vài ngày, chuyện hàng yêu diệt ma cứ giao cho chúng ta!”
“Chuyện này thì sư huynh không cần bận tâm, chỉ là mấy con yêu binh thôi, đệ đây không sợ đâu!”, Dương Hiên lạnh lùng đáp lại.
“Dương sư đệ, mặc dù bọn ta nói hơi khó nghe nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho đệ.
Mạng chỉ có một, mất rồi là hết.
Nghe sư huynh khuyên đi, đến thành Nghi Dương đệ cứ nghỉ ngơi, đi chơi vài ngày”, Dương Vân Phong vẫn luôn “ngoảnh mặt làm thinh” lúc này đột nhiên lên tiếng: “Dương sư đệ, đệ còn trẻ có thể không biết các nữ tử dưới núi đối xử với đệ tử tông môn chúng ta dịu dàng thế nào đâu, đệ muốn họ làm gì, họ sẽ làm cái đó…”, nói đến câu cuối, Đường Phi Vũ còn nở nụ cười đầy ẩn ý với Dương Hiên.
“Đường sư huynh, ta nhận ý tốt của huynh, nhưng ta đã nhận nhiệm vụ này thì không có lý do gì để từ bỏ cả.”
“Không biết tốt xấu! Đường sư huynh, nếu hắn đã muốn tìm đến cái chết thì chúng ta còn ngăn làm gì nữa!”
“Hắn muốn thấy yêu ma như vậy thì để hắn thấy đi, hy vọng đến lúc đấy người nào đó đừng khóc gọi mẹ”.
…
Tia sáng lạnh lùng loé lên trong mắt Dương Hiên, hắn không phản bác, càng phản bác thì mấy tên kia sẽ càng nói hăng hơn.
Sự thật luôn có sức thuyết phục hơn, đến khi hắn giết được vài yêu binh, bọn chúng sẽ biết hắn có dũng khí đó không.
Nửa ngày sau, bảy người đã đi được hơn nghìn dặm.
“Chắc các sư đệ cũng mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lát, ăn chút gì đi”, Đường Phi Vũ đang đi phía trước chợt lên tiếng, nói xong cũng không đợi người khác đồng ý đã kéo dây cương ngựa dừng lại.
“Nghỉ chân ở đây sao?”, trong mắt Dương Hiên hiện lên tia nghi hoặc.
Phía trước có rất nhiều ngôi mộ đơn độc, xương cốt vương vãi khắp nơi, cực kỳ ghê người, đây rõ