“Đệ tử tông môn như ngươi đây, ta chọc vào không nổi, cũng không muốn kiếm chuyện, muốn trách thì trách ngươi thấy chuyện không nên nhìn, nghe thấy lời không nên nghe, hôm nay không thể giữ mạng ngươi được!”.
Giọng nói Chương Tiểu Huệ vô cùng lạnh lùng, giống như Tu La đến từ biển máu địa ngục!
“Ồ, ngươi chắc chắn có thể giữ mạng ta lại được sao?”, Dương Hiên có chút buồn cười nhìn Chương Tiểu Huệ.
Tu vi Chương Tiểu Huệ này không tệ, so với ả ta thì mạnh hơn một cảnh giới nhỏ, nhưng huyết mạch quá yếu, nhưng là huyết mạch cửu phẩm thượng đẳng, hơn nữa kẻ tự do trong giang hồ, bên trong thường nông cạn, bọn họ khai dương nhất mạch, tuỳ ý lấy đệ tử xếp thứ một trăm có khi cũng có sức chiến đấu!
“Nếu là một sao vàng nội môn thì lão nương còn e sợ ba phần, còn ngoại môn sao bạc như ngươi thì có bản lĩnh gì, lão nương cũng giết ngươi như chó thôi!”, Chương Tiểu Huệ cười hung ác đi về phái Dương Hiên, ánh mắt khinh thường liếc qua đã hiểu, ả ta e ngại Dương Hiên chỉ là e ngại thân phận đệ tử Thất Tinh Tông của hắn, chứ không phải e ngại thực lực của hắn, ngoại môn Thất Tinh Tông đa phần đều đang ở cảnh giới Khai Mạch trung kỳ, tiểu tử trước mặt này còn trẻ như vậy, có thể có tu vi Lục Trọng Thiên đã là cực hạn rồi.
Với tu vi ả ta giải quyết một Lục Trọng Thiên cũng là chuyện dễ như trở bàn tay: “Tiểu tử, nhớ lấy, người giết người chính là “Uyên Ương Đao - Chương Tiểu Huệ”, đừng để xuống dưới âm tào địa phủ làm một con quỷ hồ đồ!”
“Giết ta như giết chó? Ta lại muốn xem xem ngươi giết ta thế nào!”, Dương Hiên cười lạnh, không lùi mà tiến lên.
“Tiểu tử! Ngươi tìm đường chết rồi! Toàn Phong Thập Bát Trảm!”
“Vù, vù, vù!”
Trong phút chốc, Chương Tiểu Huệ chém ra mười tám đao, mười tám đao vô hình, gào thét xông về phía Dương Hiên!
Không khí cuồn cuộn bùng nổ, mặt đất liên tục sụt lún!
Ngay khi mũi đao cách tim Dương Hiên ba tấc, một bàn tay trắng nõn đã giữ lấy cổ tay Chương Tiểu Huệ, dùng sức kéo ra.
“Răng rắc!”.
Tiếng xương gãy đứt và tiếng thét thê lương đồng thời vang lên, cơn đau kịch liệt khiến Chương Tiểu Huệ không thể nắm chắc đao Uyên Ương trong tay.
“Đánh lén? Đúng là trò hay!”.
Giữ chặt cổ tay Chương Tiểu Huệ, vẻ mặt Dương Hiên lạnh lùng, những kẻ độc ác ngay cả người có ơn nuôi dưỡng ả ta mà cũng cũng có thể đánh lén được, thì Dương Hiên sao lại không có chuẩn bị trước!
“Đại nhân, ta sai rồi, ta biết ta sai rồi, cầu xin ngươi, cho ta một cơ hội… Chỉ cần ngươi không giết ta, tiện thiếp có thể làm bất kỳ việc gì vì người…”.
Chương Tiểu Huệ đau khổ cầu xin, vẻ mặt yếu đuối, dáng vẻ đáng thương, thật sự khiến người ta nhìn cũng thấy thương.
Đột nhiên, y phục Chương Tiểu Huệ rơi xuống, một đôi cặp nhũ trắng nõn cực lớn thoáng chốc đã lộ ra ngoài, quyến rũ không nói nên lời!
Thế nhưng chờ đợi ả ta lại là một chưởng vô tình của Dương Hiền, trực tiếp đánh vỡ đầu ả ta, chết cũng chưa kịp hiểu rõ tại sao Dương Hiên lại có thể nhẫn tâm ra tay giết chết một mỹ nữ yêu kiều như vậy, một tiểu tử như Dương Hiên không phải là huyết khí cương dương, thì không chịu nỗi sự mê hoặc quyến rũ sao?
Dương Hiên khinh thường liếc nhìn Chương Tiểu Huệ, muốn quyến rũ ta? Coi thường ta quá rồi đấy! Nếu hắn thật sự muốn phụ nữ thì với địa vị của hắn ở Thất Tinh Tông hiện giờ, chỉ cần mở miệng không biết có bao nhiêu nữ đệ tử nguyện ý qua đêm cùng hắn kìa, cần gì phải tìm một người hoa tàn bại liễu như ả ta, hành động này của Chương Tiểu Huệ chỉ khiến hắn cảm thấy ghê tởm!
Hắn khom thân xuống lấy hộp bạch ngọc đựng Huyết Linh Thảo từ trong tay Chương Tiểu Huệ, mở ra xem, mùi thuốc nồng nặc lập tức xộc vào mũi: “Toàn thân đỏ chói, lá biến thành hình trái tim, bên trong thân có máu tương chuyển động, không sai, quả thực là Huyết Linh Thảo, tốt! Tốt! Tốt!”.
Lấy hộp bạch ngọc bỏ vào túi Càn Khôn nhỏ, thân hình Dương Hiên khẽ động đã chạy về phía xa, lời của Chương Tiểu Huệ và Phương Bạch Vân, hắn nghe rất rõ, người Mã gia gì đó không biết lúc nào sẽ đuổi đến, vẫn nên rời khỏi nơi thị phi này sớm