“Còn muốn giết người cướp của? Hay lắm, đúng là rất hay!”, Dương Hiên vặn người khởi động gân cốt, ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng rực: “Lão tổ một gia tộc, còn là cường giả đạt cảnh giới cửu trọng thiên đại viên mãn, hẳn là thiên tư cao tuyệt, nói không chừng còn mạnh hơn cả Đường Phi Vũ.
Để ta xem thử trong hai chúng ta rốt cuộc ai mới là thợ săn thực sự…”
Ánh mắt quét về phía Mã Nguyên Võ hệt như ánh mắt kẻ đi săn ngắm nghía con mồi, vậy mà không thấy Dương Hiên tỏ ra khí thế bùng nổ gì cả, chỉ có khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, bước đi với vẻ hết sức nhàn nhã thong dong.
Đương nhiên, nội tức đang cuồn cuộn tuần hoàn trong cơ thể hắn như sông to mùa lũ, có thể bộc phát chiến lực cực mạnh bất cứ lúc nào.
Về chiến thuật, phải tỏ ra coi thường kẻ địch, nhưng về chiến lược tuyệt đối phải dè chừng, chỉ cần sơ sẩy là sẽ tưởng nhầm lão quỷ đã bước vào cảnh giới luyện cốt kia là thứ vô danh tiểu tốt muốn đánh thì đánh muốn giết thì giết!
“Hửm?”, Mã Nguyên Võ quan sát tình hình lại cảm thấy sửng sốt, hình như có gì đó không hợp lý cho lắm, biết được mình là cường giả cửu trọng thiên đại viên mãn, oắt con này dù không rét run người thì cũng phải tỏ ra sợ hãi mới đúng, tuyệt đối không thể bình tĩnh như vậy được.
Có điều một con cáo già đời gần trăm tuổi như ông ta sống trên đời có việc gì mà chưa từng trải, tâm tưởng ý chí kiên định hơn người thường rất nhiều, tất nhiên, quan trọng hơn chính là ông ta có niềm tin tuyệt đối với thực thực của chính mình.
Một tên đệ tử ngoại môn, thằng oắt con chưa đầy mười sáu tuổi, cho dù yêu nghiệt đến đâu đi nữa, có thể đấu ngang cơ với võ giả bát trọng thiên cũng là quá lắm rồi, mà tay ông ta đã từng vấy máu không những võ giả bát trọng thiên, ngay cả cao thủ củu trọng thiên cũng không hề ít.
Ngay sau đó…
Khóe môi Mã Nguyên Võ nhếch lên một nụ cười tàn bạo, lạnh lùng nói: “Ranh con, đừng cho rằng ngươi có vài tiểu xảo khôn vặt thì có thể thoát khỏi tay lão phu, cho ngươi biết, với thực lực tuyệt đối của ta, bất kể âm mưu quỷ kế gì cũng đều vô dụng, hôm nay ngươi chỉ còn một con đường chết!”
“Khô Vinh Chưởng!”
“Ầm ầm ầm!”
Mã Nguyên Võ đánh ra một chưởng, bốn phương tám hướng mơ hồ hiện ra dấu vết khô héo của vạn mộc, trong khoảnh khắc, một chiếc thủ ấn vàng rực cực lớn bằng cả một khoảnh ruộng xé gió phóng tới, như muốn nghiền nát không khí, áp thẳng về phía Dương Hiên!
“Khá đấy! Phá cho ta!”
Dương Hiên lạnh giọng quát một tiếng, không hề tỏ ra nao núng, nội tức trong cơ thể dâng trào như thủy triều, một quyền ầm vang đánh thẳng ra, nháy mắt nổ tung, tàn phá trời đất!
“Uỳnh!”
Sức mạnh kinh khủng tựa như dời non lấp biển trong nháy mắt phá nát thủ ấn cực to kia thành ngàn mảnh vụn, khắp bốn phương tám hướng, không gian ầm ầm tiếng nổ như từng lớp kính vỡ tan.
“Cái gì cơ? Đỡ được? Cái… cái này… Sao lại thế chứ?”, Mã Nguyên Vũ trợn trừng hai mắt nhìn Dương Hiên với vẻ không thể tin được, như thể trước mắt ông ta là ma quỷ: “Khô Vinh Chưởng này của lão phu đã… đã đánh gục không biết bao nhiêu cường địch, kể cả cường giả cửu trọng thiên, chỉ với một chưởng này của lão phu thôi, không có ai là không chạy trốn thục mạng, tiểu tử nhà ngươi bất quá chỉ là một tiểu bối ngoại môn, tài cán cỡ nào mà đỡ được một chưởng của lão phu…”
“Có qua mà không có lại coi sao được chứ, ông