“Ta… Ta không có nhìn lầm chứ, Mã… Mã gia định nhận thua ư?”, xung quanh có rất nhiều người tỏ vẻ kinh ngạc, Mã Nghĩa Cừ nói rất dễ nghe, cái gì mà “Con ta chọc các hạ trước, chúng ta sao có thể làm khó dễ các hạ được?”, nhưng chỉ cần người có mắt nhìn thì đều dễ dàng nhận ra được bọn họ đang có ý nhận thua.
Việc này hoàn toàn không giống với tác phong từ trước đến nay của Mã gia.
Phải biết, với tư cách là thế gia đứng đầu thành Hoành Dương, Mã gia luôn tỏ thái độ ngang ngược, càn quấy, đừng nói có lý, dù là không có lý thì bọn họ vẫn luôn đúng.
“Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên đâu, suy cho cùng Mã gia chỉ là một đám thích bắt nạt kẻ yếu mà thôi, gặp kẻ mạnh thì co đầu rụt cổ, đứng trước con quái vật khổng lồ như Thất Tinh tông, bọn họ có không muốn thì cũng phải cúi đầu, nếu tiếp tục làm lớn chuyện, người chịu thiệt chính là bọn họ…”
Mã Nghĩa Cừ muốn tìm bậc thang bước xuống, cứ thế chấm dứt chuyện này, nhưng con của ông ta – Mã Văn Hổ, lại không cho là vậy: “Phụ thân, không thể bỏ qua như vậy được, con muốn hắn chết, muốn hắn chết…”
Lớn đến từng này tuổi nhưng chưa bao giờ hắn ta phải chịu uất ức đến như vậy, há chỉ một câu xin lỗi là được.
Chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch nỗi nhục này của hắn ta!
“Nghiệt tử, im miệng cho ta!”, Mã Nghĩa Cừ giận run người, thầm cảm thấy hối hận vì sao mấy năm trước mình lại nuông chiều tên tiểu tử này quá mức như vậy.
Mã Nghĩa Cừ bộc phát vẫn rất có uy, ngay lập tức, Mã Văn Hổ tỏ vẻ đáng thương nhìn ông ta, không dám nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này…
“Ta… Ta không có nhìn lầm chứ, Mã… Mã gia định nhận thua ư?”, xung quanh có rất nhiều người tỏ vẻ kinh ngạc, Mã Nghĩa Cừ nói rất dễ nghe, cái gì mà “Con ta chọc các hạ trước, chúng ta sao có thể làm khó dễ các hạ được?”, nhưng chỉ cần người có mắt nhìn thì đều dễ dàng nhận ra được bọn họ đang có ý nhận thua.
Việc này hoàn toàn không giống với tác phong từ trước đến nay của Mã gia.
Phải biết, với tư cách là thế gia đứng đầu thành Hoành Dương, Mã gia luôn tỏ thái độ ngang ngược, càn quấy, đừng nói có lý, dù là không có lý thì bọn họ vẫn luôn đúng.
“Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên đâu, suy cho cùng Mã gia chỉ là một đám thích bắt nạt kẻ yếu mà thôi, gặp kẻ mạnh thì co đầu rụt cổ, đứng trước con quái vật khổng lồ như Thất Tinh tông, bọn họ có không muốn thì cũng phải cúi đầu, nếu tiếp tục làm lớn chuyện, người chịu thiệt chính là bọn họ…”
Mã Nghĩa Cừ muốn tìm bậc thang bước xuống, cứ thế chấm dứt chuyện này, nhưng con của ông ta – Mã Văn Hổ, lại không cho là vậy: “Phụ thân, không thể bỏ qua như vậy được, con muốn hắn chết, muốn hắn chết…”
Lớn đến từng này tuổi nhưng chưa bao giờ hắn ta phải chịu uất ức đến như vậy, há chỉ một câu xin lỗi là được.
Chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch nỗi nhục này của hắn ta!
“Nghiệt tử, im miệng cho ta!”, Mã Nghĩa Cừ giận run người, thầm cảm thấy hối hận vì sao mấy năm trước mình lại nuông chiều tên tiểu tử này quá mức như vậy.
Mã Nghĩa Cừ bộc phát vẫn rất có uy, ngay lập tức, Mã Văn Hổ tỏ vẻ đáng thương nhìn ông ta, không dám nói thêm gì