Chiếc siêu xe màu cam chạy với vận tốc khủng khiếp trên đường cao tốc, nổi bật nhất giữa buổi trưa nắng gắt. Trong xe, Ngưng Tịnh đã được thắt dây an toàn rồi nên cô cũng bớt sợ hãi hơn, cô lại vô thức liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình.
Hoắc Thường Nghị, hắn ta vẫn đang chuyên tâm lái xe. Nhìn từ góc nghiêng này, khuôn mặt anh tuấn của hắn càng trở nên quyến rũ, mị hoặc hơn. Mái tóc màu đỏ rượu được ánh sáng chiếu qua, cô đột nhiên cảm thấy chói mắt quá.
Người đàn ông nhan sắc yêu nghiệt như vậy, phụ nữ không thể không động lòng. Cho tới giờ Ngưng Tịnh mới thực sự hiểu được lí do vì sao lại có nhiều phụ nữ muốn được bám lấy hắn ta như vậy?
Ngưng Tịnh ngẩn ngơ suy nghĩ, ánh mắt cô nhìn Hoắc Thường Nghị quá lộ liễu, cho nên đã bị hắn phát hiện ra từ lúc nào rồi. Hoắc Thường Nghị lái thêm một đoạn nữa chạy khỏi đường cao tốc, hắn dừng xe lại tại một nhà hàng Pháp sang trọng.
- Ngưng tiểu thư?
Câu nói của Hoắc Thường Nghị đột nhiên vang lên khiến cho Ngưng Tịnh được một phen "hồn bay khiếp vía". Cô nhất thời hoảng sợ, vội vã cúi gằm mặt xuống như muốn trốn tránh. Tiêu rồi, chẳng nhẽ hắn đã nhận ra là cô đang ngắm hắn sao?
Mà khoan đã, tới giờ cô mới nghĩ lại, cảm thấy có gì đó sai sai? Tại sao Hoắc Thường Nghị lại biết tên của cô chứ? Cô cũng chỉ là một diễn viên nhỏ bé tới nỗi không thể nào nhỏ hơn, và còn...cô và hắn đã tiến tới mối quan hệ cùng nhau đi ăn từ lúc nào thế? Thôi nào, đừng có doạ cô hoảng sợ như vậy chứ?
Ngưng Tịnh suy nghĩ lại một cách kĩ càng rồi mới dám ngẩng đầu lên đối diện với Hoắc Thường Nghị. Hắn ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó, nhìn cô chằm chằm một cách kiên nhẫn. Đúng lúc cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp nụ cười nồng đậm trên môi hắn.
Nụ cười này khiến cho tâm tư cô hoảng hốt, cảm giác hoang mang lo sợ trào dâng trong lòng cô, giống như là điềm báo nguy hiểm sắp ập tới vậy.
Hoắc Thường Nghị lúc này mới thu hồi ánh mắt lại, định mở cửa xe bước ra ngoài:
- Tới nơi rồi!
Ngưng Tịnh theo bản năng mà đảo mắt nhìn xung quanh, quả là xe đã dừng lại được một lúc rồi, bây giờ cô mới nhận ra điều này. Nhìn xunh quanh lạ lẫm khiến cho cô càng nâng cao đề phòng cảnh giác:
- Hoắc tiên sinh, khoan đã!
Hoắc Thường Nghị dừng động tác mở cửa xe lại, quay đầu nhìn Ngưng Tịnh.
Ngưng Tịnh khẽ cắn cắn môi, cô hít một hơi thật sâu rồi mới dám cất lời tiếp:
- Cảm ơn Hoắc tiên sinh vì ngày hôm nay, nhưng mà chúng ta dù sao cũng chưa thân thiết tới mức đi ăn cùng nhau như vậy. Với lại tôi thực sự có việc bận rồi, tôi xin phép phải đi trước ạ.
Người đàn ông nguy hiểm như Hoắc Thường Nghị, cô không dám dây dưa vào. Phải tránh xa hắn, càng xa càng tốt.
Ngưng Tịnh cứ nghĩ rằng Hoắc Thường Nghị sẽ tức giận khi cô nói vậy, nào ngờ hắn ta nở nụ cười càn rỡ, tựa như vừa nghe được một câu chuyện cười:
- Ngưng tiểu thư, em quên rồi sao? Tôi đã nói, chờ một ngày không xa em sẽ báo đáp lại ân tình tôi từng giúp đỡ em cơ mà. Cho nên bữa cơm hôm nay, là em mời chứ không phải tôi mời.
Lời nói hết sức thờ ơ lãnh đạm, nhưng lại mang một mệnh lệnh khiến người nghe không thể nào từ chối được, Hoắc Thường Nghị lại nở nụ cười khẽ nhìn Ngưng Tịnh, nhìn phản ứng