Hoắc Thường Nghị chạm tới hai má sưng vù của Ngưng Tịnh, hắn vô thức nhíu mày. Ngưng Tịnh cảm thấy vô cùng dễ chịu khi được xoa xoa mặt, cô lập tức đưa tay lên chụp lấy bàn tay to lớn của Hoắc Thường Nghị. Cô mê man mở mắt, căn phòng tối quá căn bản là cô không thể nhìn rõ gì cả.
Hoắc Thường Nghị thấy cô chủ động nắm lấy tay mình, hắn nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn cô. Một giây sau đó hắn lập tức cúi đầu xuống hôn chiếc cổ trắng nõn nà của cô.
- Ưm...
Ngưng Tịnh theo bản năng mà khẽ run lên, cơ thể càng thêm khó chịu. Cái cảm giác chết tiệt này đang dần dần chi phối cô.
Hoắc Thường Nghị nhìn bóng dáng nhỏ xinh của người phụ nữ nằm dưới thân, khoé môi khẽ cong lên cười như không. Hắn từng chút một mút mát chiếc cổ của cô như đang tao nhã thưởng thức món sơn hào hải vị. Ngay sau đó, hắn lập tức nhe răng ra cắn cổ cô một cái:
- A!
Ngưng Tịnh rên lên một tiếng, cô đau đớn vô cùng. Nụ cười trên môi Hoắc Thường Nghị càng nồng đậm, hắn thoả mãn hút lấy máu tươi của cô. Bàn tay hắn cũng không hề nhàn rỗi mà liên tục xoa nắn khắp các cơ thể cô, khiến cho đầu óc cô càng trở nên trống rống mơ hồ.
Cảm giác này...thật lạ quá!
Ngưng Tịnh không ngừng thở dốc, run rẩy theo từng cái chạm đầy thân mật của Hoắc Thường Nghị. Cô ngửa đầu lên, vùi vào gối:
- Ưm...đừng...
Hoắc Thường Nghị rời khỏi cổ cô, men theo từng tấc da thịt mềm mại mà tiến xuống phần ngực đẫy đà. Hắn thuận tay kéo váy cô xuống, hôn lên nụ hoa xinh đẹp.
Ngưng Tịnh sợ hãi với cảm giác này vô cùng, cô thở dốc, đưa tay muốn đẩy hắn ra nhưng bị hắn giữ chặt lại. Cố định hai tay cô lên đỉnh đầu, hắn lại tiến xuống phía dưới váy cô, kéo nó tuột xuống.
- A...đừng mà, cầu xin anh...
Ngưng Tịnh thống khổ, cô tuyệt vọng như muốn khóc. Hoắc Thường Nghị khẽ cười tà mị, hắn không những không tha cho cô mà còn kéo quần con của cô xuống:
- Rõ ràng em đang cần tôi! Không cần ngại, hãy là chính bản thân!
Nói rồi Hoắc Thường Nghị vùi đầu vào nơi