Dưới gốc cây xoan đào, vị thiếu phụ nhan sắc mặn mà, thướt tha kiều diễm đang bế một tiểu oa nhi trong lòng bàn tay. Bên cạnh nàng là một nam nhân tuấn mĩ, y phục trang trọng, đang nhìn nàng bằng đôi mắt nhu tình.
- Vương gia, người nói xem, Phượng Nhi sau này sẽ như thế nào?
Thiếu phụ cười khẽ, ngước nhìn phu quân, nghiên đầu hỏi.
- Nhi Nữ của ta và Tích Nhi đương nhiên là mỹ miều, diễm lệ...
- Cũng phải, người xem đôi mắt này của Phượng Nhi... thật đẹp
Đôi phu thê hướng mắt về phía nữ hài, mái tóc nâu sẫm xinh đẹp, mày ngà, mắt phượng, mà đôi mắt ấy lại mang màu lục bảo may mắn, vui tươi, chót mắt ẩn hiện một vết bớt đỏ hình hoa anh đào càng thêm mĩ lệ. Lại nói, trước hôm lâm bồn, Dược Tích mộng thấy một con Xích Phượng Hoàng, toàn thân đỏ như máu, tỉnh dậy liền muốn đặt tên cho con gái là Thiên Dương Huyết Phượng.
- Thê tử của ta ơi, nàng muốn biết con gái chúng ta lớn lên thế nào thì cứ từ từ nhìn là được, hà cớ gì phải gấp gáp muốn biết...
Thiên Dương Hàn nhìn thê tử đầy nịnh nọt.
- Cũng phải... Thuần Nhi, bế tiểu thư vào trong đi
- Vâng
Cung nữ tên Thuần Nhi vừa bế tiểu hài tử vào chưa được bao lâu thì...
- Thiên Dương Hàn, đi chết điiiiii
Đám hắc y nhân hết lớn rồi lao vào, chực lấy mạng Thiên Dương Hàn. Cẩm Y Vệ chạy vào nhưng vẫn không kịp.
... Phập... Tách...tách...
Máu loang, thân ảnh kiều diễm ngã xuống...
- Tích Nhiiiiiiiii
Nam Cung Dược Tích sắc mặt nhợt nhạt, môi xanh xao, tựa hồ không còn một giọt máu... Thế nhưng nằm trong vòng tay phu quân, nàng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười. Tiểu thế tử 5 tuổi đứng bên cạnh, nất lên tiếng khóc.
- Vương Gia... Chăm sóc tốt cho con chúng ta...
- Tích Nhi... Nàng yêu Phượng Nhi như vậy, yêu Khởi Nhi như vậy... Tự chăm sóc thì hơn- Ôm thê tử, vị vương gia uy dũng năm nào nghẹn ngào cất tiếng.
- Hứa... với... thiếp...
- Được, được, ta hứa với nàng
Khoé môi nàng khẽ cười, mấp máy lên tiếng.
- Vương gia, thiếp buồn ngủ rồi, thiếp...
- Không... Tích Nhi, nàng đừng ngủ, nhìn ta đi...
Thế nhưng... mi mắt của người thiếu phụ đã khép lại tự lúc nào...
- Khôngggggggggggg
~~~ 3 năm sau~~~
- Phụ vương, sao người có thể lấy bà ta chứ... Mẫu phi chỉ vừa mới mãn tang... - Phượng Nhi năm ấy giờ đã 4 tuổi,
nhưng thông minh hơn người, song tính khí lại vô cùng bất ổn. ngay lúc này Nàng giận dữ hét lên khi biết Phụ Vương lấy trắc phi.
- Phượng Nhi, ta... - Vương Gia thở dài, cũng tại ông, tại sao hôm ấy lại uống say, tại sao lại xảy ra quan hệ với Lan Dao Ân... Tại sao... lại khiến ả ta mang thai... - Phụ Vương xin lỗi, chỉ là Lan di nương mang cốt nhục của ta của ta trở về đây, con bé đã 1 tuổi rồi...
Thiên Dương Huyết Phượng đã hạ hoả, bình tĩnh suy nghĩ, phụ vương trước giờ đâu phải người tuỳ tiện, người yêu Mẫu Phi như vậy, còn nhớ phòng mẫu phi đều được dọn dẹp mỗi ngày, tranh hoạ Mẫu Phi phụ vương luôn treo ở đầu giường và cả thư phòng...
- Phụ vương, nói con biết, đã xảy ra chuyện gì?
- Ta... Là tại bổn vương, khi không lại uống say, lại...
- Thôi, con không trách người... * người là bị người ta tính kế* - Song vế sau nàng không nói ra- Nhưng mà Phụ Vương, con muốn đi Hoành Sơn cùng sư phụ...
- Nhưng... Con muốn đi bao lâu? - Ông lo lắng hỏi
- Không rõ nữa, Phụ vương... Con sẽ nhớ người và ca ca - Thanh âm non nớt vang lên, tan thương như nát lòng.- Còn ca ca nữa... con phải nói với huynh ấy...
- Không cần, ta nghe rồi - Từ ngoài cửa, nam hài bước vào, mới 8 tuổi nhưng Thiên Dương Khởi đã tỏ rõ là một mĩ nam tử, trí dũng song toàn.
- Ca... - Nàng nất lên từng tiếng như uất nghẹn...
- Phượng Nhi, muội cẩn thận, ca ca tại đây chờ muội trở về...
- Muội nhất định... - Thiên Dương Huyết Phượng không nói nên lời nữa, mọi lời nói đều bị tiếng nất cùng nước mắt che lắp cả...
2 ngày sau, vương phủ tiễn Tiểu Quận Chúa cùng Hạc Hoàng lão nhân lên đường( sư phụ nàng)...