Huyết giới...
“Huyết Thần, t-tinh cầu của chúng ta đã bị Hỗn Thần thôn phệ mất quá nửa, thần dân bên dưới đã bị dồn vào con đường cùng, không tài nào chống trả quân đội Hỗn Giới!!”
“Huyết Thần, hạch tâm tinh cầu đã mất, vật chất đang trong quá trình tan biến, cả tinh không đang vụn thành vô khối khối lục địa!!”
“Huyết Thần, tiếng dân kêu đã chạm tới gầm trời, ai oán như núi, máu đổ như sông, e rằng thiên địa của chúng ta đã đi đến kết cục cuối cùng!!”
“Huyết Thần!!”
Thế nhưng hắn vẫn im lặng, bộ áo bào đỏ như máu trên người hắn vẫn phiêu dật nhẹ nhàng tựa như thưởng hoa ngắm cảnh, mặc cho tiếng Huyết Quan sau lưng.
Hắn nhìn tinh cầu mình đã dõi theo từ thuở xa xưa, hắn nhận ra từng nhành cây, từng nhánh cỏ, từng con người và từng tấc đất nhưng… hắn chỉ có thể nhìn, năng lực của hắn không thể so sánh với Hỗn Thần, số phận tinh cầu này không do hắn định đoạt.
“Huyết Thần!! Chỉ cần ngài đưa ra quyết định, toàn bộ chúng dân nguyện sẽ nghe theo!!” Huyết Quan lòng như lửa đốt, không nhịn được mà bước qua bậc thềm mà chỉ bậc Thần mới được chạm tới, hét lên một lần nữa.
Nàng đã phạm phải sai lầm chí mạng khi làm vậy, cả thiên hà ngoài kia dường như đè trên vai nàng chỉ sau một bước chân, ép nàng phải chịu sức nặng chỉ thần mới có thể chống lại.
Nàng khụy xuống, từng tế bào trên cơ thể cảm giác như đang gào lên và chết dần đi, thể lực vượt trội của Huyết Tộc hay khả năng hồi phục nàng đã rèn dũa bao lâu đều chỉ như mây khói thoảng qua khi ở dưới áp lực ấy.
“Huyết Quan, hẹn ngày gặp lại.”
Vị nữ Huyết Quan run lên theo từng chữ Huyết Thần nói ra.
Một quầng máu xuất hiện bọc lấy nàng và ngăn áp lực của Thần Vị không đè nát nhục thể.
Qua lớp máu ấy, nữ Huyết Quan nhìn rõ Huyết Thần nãy giờ làm gì, trên tay hắn là một trái tim vẫn còn nóng đỏ đang đập một cách mạnh mẽ.
Không sai, hắn đã mất một lúc lâu để tự lấy ra trái tim của mình.
“Huyết Quan, đối với Huyết Tộc chúng ta, còn tim là còn có thể hồi sinh, còn máu là còn có thể chiến đấu.
Khi xưa, lúc Vạn Giới Chi Chủ tách nhân loại ra làm hàng ngàn hàng vạn thế giới, chính ngài đã đặc cách cho đặc điểm chúng ta gần với nhân loại nhất, tuy là yếu đuối nhất nhưng cũng đa dạng nhất.
Cũng vào lúc ấy, ngài gieo vào trong ta Huyết Hạch Thần Tâm này, đặt lên vai ta trách nhiệm dẫn dắt các ngươi… nhưng đến lúc này, rõ ràng là ta không đủ tư cách, đã đến lúc để trả lại nó rồi.”
Huyết Thần vừa nói vừa nhếch mép cười đầy cay đắng, hắn tự cười bản thân yếu đuối, tự hận bản thân vô dụng.
Hắn sẽ làm điều duy nhất hắn còn có thể để cứu lấy đồng bào mình.
“Huyết Thần, ngài sẽ không thể tái sinh nếu hi sinh Huyết Tâm… chúng ta còn có thể đánh, Huyết Tộc vô song, chỉ cần có lệnh, ắt có thể thắng!!! Xin ngài, đừng… đừng bỏ lại chúng thần.” Vị Huyết Quan kia khóc nấc lên, cơ thể nàng đang bị áp lực của Thần Vị đè đến mức đau đớn khôn cùng nhưng điều đó không thể so với việc nhìn vị thống lĩnh đã cai quản Huyết Giới bao năm qua chuẩn bị hi sinh.
Nàng không thể tự mình chứng kiến điều này.
“Huyết Quan, ta không đủ tư cách, không đáng để chúng dân lo lắng… Ta chỉ là một thằng khốn nạn không giữ nổi Huyết Giới yên bình.” Huyết Thần nói, nở một nụ cười nhẹ nhàng, trái tim của chính hắn trên tay hắn cũng đập càng lúc càng nhanh.
Ngôn Tình Tổng Tài
Phóng mắt nhìn ra xa, hắn lấy hơi lên và nói tiếp:
“Nhắn lại với chúng dân, máu còn chảy, Huyết Tộc còn tồn tại, tim còn nóng, Huyết Tộc còn phồn vinh, ý chí còn, Huyết Tộc còn, nhiệt huyết còn, Huyết Tộc còn.
Sẽ có ngày các ngươi lại được đứng dưới đài vinh quang sánh vai cùng vạn giới.
Ta đi không nuối tiếc, ta đi trong hi vọng.”
Nữ Huyết Quan chưa không kịp ngăn hắn thì một tiếng nổ đã vang lên khe khẽ, Huyết Hạch Thần Tâm vỡ thành hàng vạn sợi tơ máu.
Chúng lơ lửng, chúng đung đưa, chúng đan vào nhau như một khối bảo thạch bất diệt còn Huyết Thần gục xuống, áo bào biến mất, hai bờ vai cơ bắp và lực lưỡng của hắn lộ ra.
Hắn vẫn cười, lưu lại một nụ cười đầy ngang tàng trên môi…
Vì đến phút cuối, chí ít hắn vẫn có thể bảo vệ thần dân của mình…
Sau khoảnh khắc đó, một bàn tay xuất hiện giữa vũ trụ ngoài kia, tàn dư của Huyết