Lưu Tích cũng phải lấy một đà rồi mới dám nhảy xuống.
Người hắn co vào, cánh cũng khép sát vào thân, toàn bộ cơ thể vun vút trong gió như một hòn đạn pháo.
Lưu Tích cảm thấy ngộp thở khi lao đi với một tốc độ nhanh đến vậy, lồng ngực hắn như đang chịu một áp lực cực lớn.
Hắn bắt đầu có thể lờ mờ nhìn thấy mặt đất rồi, nhưng rốt cuộc thì Điểu Nhân vẫn chưa hề có ý định hãm lại tốc độ.
Lưu Tích tuy cảm thấy nguy hiểm nhưng cũng không hề bật cánh ra, cố bám sát theo nhịp bổ nhào của Điểu Nhân.
Phừng!!!!
Cánh sắt của Điểu Nhân mở tung ra, cả người hắn lượn một đường ngắn rồi đáp xuống nhẹ tênh.
Lưu Tích cũng loạng choạng làm theo, nhưng cảm giác như Huyết Dực đang gãy ra vì phải cố gánh gồng một lực lớn như vậy, trên mặt hắn cũng lộ rõ ra sự khó khăn.
Rạp!!!!
Huyết Dực tan biến, Lưu Tích lao thẳng xuống đất.
May là đã được hãm lực từ trước, nếu không hắn hẳn đã tan xương.
Tên Thuần Huyết họ Lưu ấy có vẻ bị xước khá nặng, xương cũng rạn nứt vài chỗ.
Thế nhưng, ngay sau đó, hắn lại phủi quần áo đứng lên.
Thất bại là do bản thân yếu nhược, phải biết giấu đi cho đỡ nhục.
“Chống lại một dòng khí mạnh như vậy là rất khó.
Mày cần phải lựa vào để lướt một đoạn như máy bay hạ cánh chứ không thể dang ra chống lấy như nhảy dù được.
Chim có bao giờ nhảy dù đâu?” Điểu Nhân nói một cách nghiêm khắc.
“Hiểu.” Lưu Tích đáp lại, cố điều chuyển máu trong cơ thể để hồi phục những chấn thương đang có.
Điểu Nhân vẫn không đi tiếp mà đứng lại nhìn Lưu Tích.
Nói ra thì, hắn cũng lo cho Lưu Tích, nghiêm túc là vậy, một cú rơi như thế thực sự không phải thứ có thể coi nhẹ.
“Đi tiếp đi chú.” Lưu Tích lên tiếng.
“Ừ, ừ, đúng.” Điểu Nhân đáp lại.
Có vẻ Lưu Tích khá ổn sau cú rơi ấy.
Nó có thể gọi là tương đương với lần hắn bị bọn lâm tặc đột kích từ phía sau và dĩ nhiên hắn có thể hồi phục lại nguyên trạng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Điểu Nhân có lẽ đã coi nhẹ khả năng tái tạo của Lưu Tích.
Hai bọn hắn lần mò đi trong màn đêm, Điểu Nhân thì bắt đầu giảng giải về lí thuyết khi dùng đại kiếm:
“Có thể gọi đại kiếm là cơ thể thứ hai của bản thân, mày phải ý thức được điều đấy.
Hình như mấy cái này chú từng nói rồi nhưng vẫn sẽ nói lại cho mày một lượt, chịu khó nghe cho rõ.
Đại kiếm mà chú sử dụng, nó có khả năng tăng và giảm trọng lượng, nói chung là báu vật nhân gian.
Thế nhưng, chỉ lúc bay chú mới giảm trọng nó còn lúc chiến đấu, từng phút từng giây, nó đều có cân nặng bằng 2 lần cơ thể.
Với sức nặng như vậy, mọi đòn đánh đều có thể chí mạng.
Đại kiếm không phải là sức nặng!
Đại kiếm là khiên, là kiếm, là gậy gộc, là tất cả mọi thứ với mày trong trận chiến!
Vì rằng nếu cầm kiếm đơn, mày có thể dùng song kiếm, nếu cầm khiên, mày có thể cầm thêm cả các vũ khí khác, gậy gộc cũng vậy.
Nhưng một khi cầm tay vào đại kiếm, mày chỉ được phép sử dụng một mình nó, coi nó là vật phẩm duy nhất.
Có thể gọi là cầm đại kiếm tức là gắn liền với nó, giống như một trách nhiệm chỉ mày mới gánh vác được.”
Chẹp, hào hùng thật.
Lưu Tích cũng thấy bất kì kẻ nào chỉ luyện một môn võ đều có trạng thái thế này.
Hương Anh Túc lấy nắm đấm làm quan trọng nhất, đặt “thành thục” làm mục tiêu tối quan trọng khi huấn luyện cho Lưu Tích, liên tục bắt hắn tập thật kĩ cơ bản.
Ma Hầu lại có một phong thái khác khi được hỏi về bổng côn, nó đặt “linh hoạt” lên cao nhất.
Lợi dụng địa hình địa thế, về sức mạnh tương quan giữa mình và địch, thiên biến vạn hóa, mỗi trận mỗi đòn đều khác biệt.
Điểu Nhân thì chốt “trách nhiệm” là điều căn cơ của đại kiếm.
Gắn liền với đại kiếm, công thủ đều phải đi theo thứ có sức nặng không hề nhẹ này.
— QUẢNG CÁO —
Võ học vô biên, mỗi môn một khác, Lưu Tích thì chỉ biết tiếp tục ngộ nhận và dung hợp các loại với nhau.
Hắn cũng sinh ra những cái nhìn toàn diện hơn về võ học nói chung, rằng mọi môn đều mạnh, chỉ là có tập đủ sâu hay không mà thôi.
Điểu Nhân dừng lại và làm mẫu.
Hắn gồng hai tay vung kiếm về phía trước, nặng đến mức đại địa rung lên.
Ngay sau đó, cả cơ thể đu theo dư lực của đại kiếm, tiếp tục quăng người, kiếm lại mượn