“Ngươi có chắc là chỗ này chứ?” Lưu Tích và Minh Đa nhìn về phía một khu đất đồi cao rộng.
Trước mặt bọn hắn mướt một màu cỏ xanh, cây trồng thành hai hàng gọn gàng.
Nhưng đối nghịch với vẻ sạch đẹp ấy, nơi này dường như một cái nghĩa địa.
Một màu im lặng bao trùm lấy nơi đây, gió hú trên đồi kéo từng hồi dài vọng mãi.
Lưu Tích và Minh Đa đứng cạnh nhau, bất giác không biết nên đi tiếp hay nên quay về.
Hai người chỉ nhìn thấy trên đồi xa là một căn chòi nhỏ, hoàn toàn không phải khí chất mà các quý tộc nên có.
“Lưu Tích, mày có nên quay về không?” Minh Đa quay sang hỏi.
“Tao về? Ngáo à? Đến đây còn về thì là thể loại gì?” Lưu Tích quay sang mắng.
“Không, mày nghĩ bọn nó sẽ để một thằng Thuần Huyết như mày bước vào đấy an toàn chắc? Tao sẽ vào thám thính trước, nếu có gì không ổn tao sẽ rút ngay!” Minh Đa nói.
Lưu Tích nghe cũng thấy có lý.
Thuần Huyết mà muốn đặt chân vào Tân Huyết Hội cũng khó nhưng nếu một kẻ từng được mời như Minh Đa thì câu chuyện lại khác.
Hắn có thể vào, có thể ra, chí ít cũng an toàn.
Lưu Tích gật đầu, Minh Đa giơ một ngón cái rồi bắt đầu tiến về phía trước.
Nhưng cả hai đã quá coi thường mạng lưới thông tin của Tân Huyết Hội.
Dù cách khu vực kia khá xa mới tách ra nhưng mọi chuyện bọn hắn làm đều không thoát khỏi tai mắt.
Từng bước một, Minh Đa tiến chậm về phía căn chòi nhỏ trên đỉnh đồi.
Hắn đứng sát vào cửa, lắng tai nghe xem rốt cuộc có gì xảy ra bên trong.
Nhưng tuyệt nhiên không, không gian bên trong căn chòi quá nhỏ và không hề phát ra một âm thanh nào, tựa như nó chỉ là một cái bù nhìn cắm tạm.
Đột nhiên, một thiết bị xuất hiện và quét qua tròng mắt của Minh Đa.
Ngay khi hắn chưa kịp hoảng hồn, giây tiếp theo, cả căn chòi được kéo thẳng xuống đất sâu, để lộ một hố sâu đến mức khó tin và Minh Đa cũng ngay lập tức rơi tự do vào đấy.
Theo bản năng, mồm hắn ngoác ra và hét lên, tạo thành một chuỗi âm thanh kinh hoàng.
Hắn cứ rơi, hố sâu hun hút không thấy đáy, tốc độ rơi thì càng lúc lại càng nhanh.
Minh Đa nghĩ đến đủ loại khả năng, liệu rằng đây là một cái bẫy, căn chòi này bị lỗi hoặc cái gì đó tương tự như thế.
Nhưng đột nhiên, một đợt gió mạnh phả từ bên dưới lên, liên tục và liên tục, dần tạo thành một cái hầm gió để hắn lơ lửng như diều.
Gió đệm nhẹ dần, Minh Đa chầm chậm đáp xuống dưới một tấm lưới.
Trước mặt hắn lại là một đường hầm dài, khắp nơi đều được ốp những tấm sắt dày, nặng và bóng loáng.
Phía cuối đường hầm kia có ánh sáng, ánh đèn vàng.
Hắn cứ chậm bước tiếp, càng lúc càng gần với ánh sáng ấy.
Rồi cuối cùng, khi đến nơi, Minh Đa buộc phải đưa tay lên che mắt vì cái ánh sáng mạnh của căn phòng này.
Đèn chùm, tranh quý, khung vàng thảm bạc khắp nơi.
Một chốn xa hoa như thể chỉ tồn tại trong phép nói quá.
“Ngươi là ai?” Hắc y nhân trên ghế bành hỏi.
Hắn vẫn ngồi im ở vị trí oai vệ đấy, không hề tỏ ra sát khí với Minh Đa.
“Ta là Minh Đa, thiêu kiêu Lôi Huyết.”
Hắc y nhân bật cười, tiếng bị bóp qua máy bẻ giọng thành một chuỗi âm thanh rè rè.
Minh Đa ngay lập tức cảm thấy rùng mình, da gà nổi lên khiến cả cơ thể khó chịu.
Có một thứ gì đó ở hắc y nhân kia khiến hắn ghê tởm và kinh sợ.
Hắn không thể nêu rõ… đó chỉ như một linh cảm.
“Khoảng một tháng trước, ngươi đã bị đuổi khỏi khoa Lôi Huyết, từ đó đến nay, ngươi tiếp tục tập luyện với Lưu Tích và cho đến ngày hôm nay, ngươi mò đến đây để thám thính.
Ta có nói sai điểm nào không?” Hắc y nhân trên ghế bành từ từ nói ra.
Minh Đa chỉ mất một khắc để quyết định.
Lộ thì đã lộ rồi, rốt cuộc cũng là do hắn và Lưu Tích quá sơ hở.
Minh Đa thấp người xuống tấn, năm mũi lôi tiễn xuất hiện từ vết cắn tay của hắn và bắt đầu bay vòng quanh.
Thế rồi hắn tiếp tục Huyết Vận, những tia lôi điện vàng kim xuất hiện lờ mờ dưới lớp da hắn.
Rụp!
Nhún chân, phóng đi, Minh Đa biến mất trong không gian, chỉ có những tiếng gió quật và hình ảnh lờ mờ của dư ảnh.
Hắc y nhân trên ghế vẫn điềm tĩnh, chầm