“Ta cũng muốn dạy hơn, nhưng nhập môn chỉ trong vòng một tháng đã là quá nhanh, nếu tiếp tục dạy, khả năng những kiến thức cũ bị lung lay, dần thành mất gốc, rất khó để sửa.
Bây giờ cầm trong tay bốn thức, việc còn lại đều tự thân mà ra.” Hương Anh Túc dặn dò.
“Vâng, cảm ơn ngài vì khoảng thời gian qua.”
“Chúng ta còn gặp lại, không cần ủy mị sướt mướt.”
Lưu Tích nghiêm người, đưa tay qua trán chào.
Hương Anh Túc cũng chào đáp lại theo một cách tương tự.
Chà, không như lần đầu chào nhau bằng nắm đấm và sự khinh bỉ, lúc này, giữa hai người bọn hắn là một mối quan hệ bằng hữu đồng chí.
“Ngươi thôi được chưa?” Minh Đa nói.
“Rồi rồi, đó là chỉ huy của chúng ta đấy, chào hỏi tí không đợi được à!” Lưu Tích văng một câu.
Minh Đa khinh khỉnh mặt mày.
Hắn mới được cấp cho con phi thuyền ngon nghẻ này, lái cứ phải gọi là mượt.
Muốn lái càng sớm càng tốt nên Minh Đa mới giục Lưu Tích thô bạo như vậy chứ thực tế hắn cũng rất tôn trọng Hương Anh Túc.
Cả hai tách khỏi đoàn về, lái lung tung một lúc rồi mới đỗ xuống trước giảng đường nằm giữa rừng cây của Lục Nhiên.
Lão già râu bạc đang nhâm nhi chút rượu, đột nhiên gió từ phi thuyền phả xuống làm râu lão bay phần phật mới ngước mặt lên nhìn và nhận ra hai đứa đang về.
Lưu Tích nhảy khỏi phi thuyền ngay lập tức, dang rộng Huyết Dực để bay xuống dưới trong lúc Minh Đa vẫn còn loay hoay tìm chỗ đỗ.
Cũng trách rừng cây rậm rạp quá, không có lấy nổi một khoảng không ra hồn.
Lưu Tích tay cầm Kim Bổng, chạy lăng xăng đi phát quang mấy bụi rậm mới có chỗ cho phi thuyền đáp xuống.
“Kha kha, cũng phải đến hai tháng rồi ta mới gặp lại nhóc!” Lục Nhiên gào lên.
Lần cuối Lưu Tích và Lục Nhiên gặp nhau là khi hắn tự chặt đứt cánh tay được hình thành từ hai mươi loại Dị Huyết và lên đường đi tìm Huyết Cổ Long, rồi trận chiến với Thạch Tộc bất ngờ ập đến, cả việc luyện tập boxing kéo dài suốt thời gian qua nữa.
“Lần đấy là lão cứu buổi tuyển quân đúng chứ?” Lưu Tích hỏi.
“Tất nhiên tất nhiên, ta thấy lũ trẻ các ngươi nhát chết nên chỉ bật mic kể một bài, nào có gì đáng để ngợi ca.” Lục Nhiên xua tay, cười một cách vô tư.
Lão vui vì đã khiến cho việc tuyển quân dễ dàng hơn chứ thực sự không màng đến việc có ai nhớ mình đã làm điều đó hay không.
Thêm người thêm sức, đầu quân càng đông, cuộc chiến với Thạch Tộc lại càng dễ.
Tiếng cười vô tư thoáng đạt vang lên giữa nơi hẻo lánh này.
“Theo ta thấy… Thạch Tộc thua bét nhè rồi đúng không?” Lục Nhiên tiếp tục hỏi.
Nếu như Thạch Tộc thắng, Lưu Tích với Minh Đa đã chả tinh tươm trở về thế này.
Hai thằng nhóc không đáp, chỉ cười cợt rồi lôi từ túi áo ra hai cái phù hiệu.
Bóng loáng, đẹp, in chìm dập nổi các kiểu.
Lục Nhiên nheo mắt lão nhìn một lúc rồi cười ha hả đầy tự hào, vỗ bôm bốp vào vai hai đứa.
“Khá lắm, khá lắm, lần đầu tiên ra trận đã là phó đô đốc rồi, hẳn là ghê gớm lắm luôn!” Lão già râu bạc có chút rơm rớm nước mắt.
Lão xúc động chứ, bao nhiêu năm mới gặp một Thuần Huyết có tiềm năng và một Dị Huyết thân thiện, lão xúc động lắm khi hai đứa đều là kẻ có tài.
“Ghê cực luôn, thằng Tích nó lao vào lò phản ứng của phi thuyền địch rồi đập phá các kiểu.” Minh Đa khua chân múa tay, hết sức hào hứng.
“Thật luôn, thế mà còn chưa chết?”
“Ui, thế đã là gì, Tích còn bóp nát sọ một tên đô đốc Thạch Tộc cấp B, là cấp B đấy.
Điên thật sự!” Minh Đa hô hào.
“Kể tiếp kể tiếp!” Lục Nhiên cũng bị cuốn theo.
Từng mẩu chuyện nhỏ trên chiến trường đều được kể ra.
Tiếng cười tiếng nói náo nức cả một góc rừng.
Tự hào chứ, cảm giác khi được nhắc đến trong một trận chiến nó thật là khó tả với Lưu Tích và cả Minh Đa.
Khi kể lại, những mạch đập nhiệt huyết của lúc trên chiến trường ấy cũng như hiện ra trước mắt và hòa vào huyết quản bọn hắn.
“Thậm chí còn học thêm được boxing, dù ta chả biết môn đấy là gì nhưng có học có hơn! Tốt! Tốt!” Lục Nhiên tán dương.
“Cuối cùng, có vẻ như bọn Thạch Tộc tới đây vì “Thiên Môn”, cái thứ ấy được nhắc đến một lần nữa và có vẻ ở Cấm Ma Lâm.” Minh Đa chốt lại câu chuyện.
Lục Nhiên cũng không còn cười tươi nữa, lão nhận ra sự nghiêm