Một tuần sau, đúng như dự đoán của Lục Nhiên, Ngọc Hương đã tỉnh dậy.
Vũ Ngân Nhu đã sắp xếp cho nàng một bộ y phục từ trước, cũng giản dị, không hề có chút cách điệu tiểu thư nào.
Nó thực ra là một bộ đồ của nông phu, tông màu nâu chiếm cả bộ đồ.
Nhưng Ngọc Hương không hề tỏ ra khó chịu với bộ đồ này hay giở thói tiểu thư gì đó.
Nàng vẫn thoải mái, đa tạ Vũ Ngân Nhu vì đã lo cho việc chữa trị của mình.
“Này, nhóc Băng Huyết, có thật là lời lão quản gia kia nói là đúng không? Rằng nhóc đã tính toán tất cả?” Lục Nhiên vừa tiếp tục dạy Vũ Ngân Nhu học độc dược vừa hỏi.
“Có thể nói là như vậy.
Ha, Tích Tích à, xin lỗi cậu nhé.” Ngọc Hương cười nhẹ nhàng, nói ra.
Có một nét khó hiểu hiện qua biểu cảm của Lưu Tích, không chỉ hắn mà cả Vũ Ngân Nhu hay Lục Nhiên đều có suy nghĩ như vậy.
Môt tiểu thư đài các nói mình đã tính toán tất cả, liệu có mấy người tin? Hơn nữa, nàng rốt cục là tính toán đến những thứ gì?
“Bắt đầu từ lúc bước vào đại điện để bị xét xử, tôi đã sắp xếp mọi chuyện cho đến hiện tại.
Tất cả những gì xảy ra trong quãng thời gian vừa qua, tôi đều đã tính đến.
Có thể đó là lợi dụng Tích Tích, nhưng, tôi cũng đã sắp đặt cho cậu được lợi mà.” Ngọc Hương hiểu rằng thứ nàng cần làm là giải thích, bắt đầu mở lời.
Nàng nhấc cơ thể mỹ miều khỏi bàn, bước đến bảng đen của giảng đường, cầm lên tay một viên phấn trắng.
Tựa người vào bảng một chút, Ngọc Hương bắt đầu nghĩ xem mình sẽ diễn giải lại thế nào rồi nói:
“Từ lúc nghe Ngọc Tiêu nói rằng Lưu Tích đã đến đây, à không từ trước đó, tôi đã bắt đầu nghĩ về tương lai này.
Nói thế nào nhỉ? Một đám quái mạnh phát khủng, bao nhiêu kẻ chuyên làm hộ vệ cũng không chịu được mà rời đi như vậy, vì sao tin đồn tuyển người lại đến được tận Tam Hợp Viện?
Đây là một học viện, rõ ràng năng lực của học viên đều không mạnh được như hộ vệ chuyên nghiệp, vậy mà vẫn có tin đồn, chẳng phải nên đi rao ở các hội nhóm hộ vệ thì hơn sao? Ngẫu nhiên ư, không, xin lỗi Lục chủ nhiệm, nhưng tin đồn về việc Ngọc Gia đang tuyển bảo vệ vườn là được tôi sắp đặt để truyền đến đây.
Lúc đấy thì tôi vẫn không chắc kế hoạch sẽ thành hình đâu, ai ngờ, thực sự là Tích Tích đã nhận công việc đấy và tới để làm gác vườn.
Đó là bước đầu tiên của kế hoạch.
Các vị nghĩ rằng ngẫu nhiên ngày hôm đó Tích Tích tới trùng với lịch xét xử? Không, lý do là bởi việc tuyển gác vườn đã một thời gian không có bất kì ai tới nhận, Ngọc Gia đã lâu không đón người ngoài.
Tích Tích tới là một yếu tố thúc đẩy anh họ tôi hành động nhanh hơn, hắn ta sợ chuyện sẽ bại lộ nếu để lâu, vì vậy, ngày xét xử được chuyển đến ngay vào buổi tối hôm đó.
Tiếp theo, vụ nổ tường bao và lính canh của Ngọc Gia không phản ứng với lũ Hắc Thử khiến dư luận bất bình, đó cũng không phải là ngẫu nhiên.
Bom là do tôi sai Ngọc Tiêu đặt, vị trí đặt cũng đã được tính toán để phá hủy hai trụ pháo liền kề, vì vậy lũ Hắc Thử có thể tràn sang khu vực dân cư mà không hề bị pháo tấn công.
Còn về lính canh, đó là do tôi đã nắm bắt được tính cách thằng anh họ tôi.
Hắn rất đa nghi và nhát gan, vì vậy, trong buổi xét xử, tôi đã đoán trước được việc hắn sẽ dồn gần như toàn bộ lính canh của Ngọc Gia để canh giữ trong ngoài đại điện xét xử, dẫn đến việc phản ứng chậm trước đàn Hắc Thử.
Biến số duy nhất trong kế hoạch này là Tích Tích.
Trong trận chiến với Thạch Tộc, tôi đã nhận ra được khả năng bùng nổ của cậu.
Khi bị Thạch Tộc bao vây này, khi đối đầu với đô đốc Thạch Tộc này, tất cả những lúc ngàn cân treo sợi tóc như vậy, cậu đã vượt lên bằng ý chí của mình.
Gọi cậu là biến số vì tôi không chắc cậu có mạo hiểm cứu toàn bộ khu dân cư hay không.
Nhưng may thay, cậu đã làm như vậy.
Quản gia Ngọc Tiêu cũng đã từng kể với tôi rằng trong những trường hợp đặc biệt, bản năng của Thuần Huyết – Hấp Huyết Quỷ sẽ được đánh thức.
Tôi cũng đã tận mắt chứng kiến cậu hóa thành trạng thái ấy khi đánh với Hải Cương.
Tôi tin đó là nguồn sức mạnh đủ lớn để cậu tiêu diệt lũ Hắc Thử, bảo vệ nhân dân.
Và đoán xem, vì sự sắp đặt đó, vì sự tương phản giữa “chậm trễ, vô trách nhiệm và gây nguy hiểm cho người dân” của tên tộc trưởng hiện tại với Tích Tích: “mạnh mẽ, kiên cường và cứu mạng không biết bao nhiêu người”.
Cậu tự khắc trở thành