Lưu Tích về lại giảng đường của Lục Nhiên ở Tam Hợp Viện.
Có thể tưởng tượng mặt của lão già râu bạc đã mừng đến cỡ nào, Minh Đa và Ngọc Hương cũng đều chia sẻ một cảm xúc như vậy.
“Vậy nói đi, thứ mà nhóc nhận được từ “Thiên Môn” gì gì đó là gì?” Lục Nhiên nói.
Lưu Tích xoay người một cách uyển chuyển rồi thủ thế, siết chặt tay, tung một cú đấm về phía trước.
Ngay lập tức, Lục Nhiên và những người xung quanh có thể quan sát nguồn năng lượng màu xanh trời vừa chạy dưới mạch máu của hắn và phóng ra bên ngoài.
Đó tựa như một cơn gió nhỏ nhưng cũng không hẳn là vậy.
Nó giống một đợt chấn động không gian hơn.
"Hừm… Hây!” Lục Nhiên đứng dậy, tỏ vẻ suy ngẫm rồi đột nhiên dùng Huyết Khiển tạo ra một thanh Huyết Kiếm rồi chém về phía Lưu Tích.
Lưu Tích ngay lập tức tung quyền đỡ lại.
Đợt sóng năng lượng màu mờ xanh kia lại một lần nữa xuất hiện và đẩy lùi thanh Huyết Kiếm của Lục Nhiên đôi chút.
Không phải do sức mạnh của hắn, hắn không thể tay không đỡ kiếm và thậm chí hắn còn chưa hề chạm vào lưỡi kiếm để đẩy lùi nó.
“Đó là năng lượng.
Ta không biết phải diễn tả với nhóc thế nào… nhưng cảm giác lưỡi kiếm bị đánh bật ra là thật, năng lượng ấy không phải vật chất.” Lục Nhiên đưa ra nhận xét.
Lão tiếp tục sờ lên lưỡi kiếm, chỗ vừa tiếp xúc với năng lượng ấy lạnh hơn xung quanh.
Năng lượng ấy không chỉ thuần túy là đẩy lùi mà còn tạo ra hiệu ứng giảm nhiệt độ.
“À… tao hiểu rồi, tao hiểu rồi tích ơi!!” Minh Đa hét vang.
Hắn xăm xăm đi đến bảng đen, bắt đầu giảng bài.
Cầm viên phấn lên, vô số thông tin khoa học mà hắn từng tiếp nhận được điểm qua trong đầu.
Minh Đa đặt phấn viết, bắt đầu nói:
“Nhiệt lượng của một vật phụ thuộc vào tốc độ di chuyển của các phân tử trong vật.
Tốc độ càng nhanh thì nhiệt độ càng cao, ngược lại, tốc độ càng chậm thì nhiệt độ càng thấp.
Tổng năng lượng của các phân tử gọi là nhiệt năng.
Vậy sóng năng lượng của mày có khả năng tước đi nhiệt năng của các loại vật chất nó đánh trúng!!!
Kĩ năng này gần như mô phỏng lại khả năng làm lạnh, nhưng nó không phải là dùng nhiệt độ để làm giảm nhiệt độ.
Cơ chế của nó không phải làm lạnh hay làm mát mà đánh bay năng lượng của vật chất bằng đợt sóng ấy!”
Minh Đa giảng một hồi, có thể nhận ra những kiến thức này đã đi quá xa tầm hiểu biết của Lưu Tích.
Nhưng đại khái, hắn muốn làm rõ rằng sức mạnh này không giống như Băng Huyết mà là khác hoàn toàn, một sức mạnh có thể can thiệp vào cả các phân tử và triệt tiêu năng lượng của chúng.
Lưu Tích cũng cảm nhận được qua lời Minh Đa nói, hắn thực sự nghĩ cái mà Vạn Giới Chi Chủ nhắc tới: “sức mạnh vũ trụ” là liên quan đến mức độ phân tử.
Dù sao vũ trụ này cũng được tạo nên từ tay của ngài.
“Nhưng này, kiếm vừa rồi ta đánh rất nhẹ đấy, lớp năng lượng ấy phản ứng cũng không lớn.
Có lẽ nhóc sẽ cần nhiều thời gian hơn để điều khiển hoàn toàn sức mạnh ấy.” Lục Nhiên nói.
“Vâng.” Lưu Tích cũng đáp lại.
Hắn cảm giác như năng lượng này được phát động theo bản năng, nói cách khác là hắn không hề điều khiển được.
Hiện tại, nó mới chỉ có thể phóng ra sóng xung kích từ hai tay, còn lại không có bộ phận nào khác.
“À này, Tích ơi, có một vụ ở gần Cấm Ma Lâm, Hương đô đốc nhắc tao với mày đi đấy.
Nói chung thì cũng không bắt buộc, nhưng có chiến tích sẽ làm đẹp hồ sơ và việc thăng chức lên làm đô đốc sẽ càng dễ dàng hơn, nhân tiện, chúng ta sẽ không mất tiền cho chuyến đi lần này.”
Minh Đa nói ra, đưa cho Lưu Tích một bản nhiệm vụ.
Lần này không phải đối đầu với ma thú mà là đối đầu với lâm tặc dám chặt trộm Cấm Ma Lâm.
Rừng này nổi tiếng nhiều quái thú quái vật, nghe nói, những loại cấp A cấp S cũng có thể xuất hiện bên trong Cấm Ma Lâm.
Nếu rừng cứ bị chặt trộm, hệ sinh thái sống của lũ quái thú bị ảnh hưởng, rất có thể chúng sẽ đổ ra các thành thị và hoành hành, đến lúc đó, e rằng không thể lường trước được hậu quả.
Nói tóm lại, tiêu diệt lâm tặc cũng là bảo vệ môi trường sống của những con quái mạnh và giảm nguy cơ nguy hiểm với các thành thị liền