“Liệu có gợi ý nào không?” Minh Đa hét lên.
“Hãy tin vào nhịp thở của mình, thứ khác đều là đá sỏi.
À mà nếu như định dùng con chim sắt kia để bay khỏi đây, hãy tự biết rằng ta sẽ đập nát nó.” Ma Hầu đáp lại.
Lưu Tích ngay lập tức cố để hiểu thông điệp con khỉ đen kia muốn truyền tải là gì.
Nhịp thở? Tập luyện để điều hòa khí huyết? Tập dưỡng sinh? Rốt cuộc thì phá giải một mê cung được dựng từ tường đá thì cần gì đến nhịp thở?
“Từ từ… đây là cổ ngữ, là Cổ Ngữ Tân Thế! Là ngôn ngữ của những Huyết Tộc đầu tiên đặt chân lên Huyết Giới.
Nếu như con khỉ kia cùng thời với Huyết Cổ Long, nó sử dụng hệ ngôn ngữ này cũng là hợp lý!" Minh Đa đập lên vai Lưu Tích, nói.
Huyết Cổ Long là sinh vật đầu tiên được Huyết Thần tạo ra, nếu con khỉ này cũng thuộc thời kì đầu ấy, chắc chắn nó sẽ sử dụng bộ ngôn ngữ thô sơ đầu tiên của Huyết Tộc – Tân Thế - ngôn ngữ của thế giới mới.
Hệ ngôn ngữ này được tạo lập một cách khá thô sơ, chủ yếu là tượng hình, miêu tả lại hành động cơ thể hoặc tượng thanh, miêu tả lại khẩu hình khi phát âm.
Với kiến thức có từ phòng thí nghiệm, Minh Đa có thể đọc được.
“Tích này, tao sẽ mô phỏng động tác mà vách đá này nói, mày hãy làm theo, thử xem chúng ta có thể “tin vào nhịp thở” như con khỉ đen kia nói hay không.” Minh Đa nói, bắt đầu diễn tả động tác.
Đầu tiên là một cái hạ người, một chân choãi, một chân chùng, giống như động tác khởi động của một bài thể dục bình thường.
Tiếp đến, hai tay lại đưa về phía trước, hơi ưỡn ngực ra, lấy một hơi thật sâu, dồn xuống sâu trong người rồi thu người đứng dậy, thu tay, buông hơi.
Lưu Tích làm theo y như vậy, vẫn chưa cảm thấy gì đáng kể trong cơ thể trừ việc thấy bình tĩnh hơn, cơn đau đầu choáng váng của hắn dường như cũng dịu đi.
Thế nhưng, Minh Đa đột ngột khựng lại.
“Sao đấy mày?” Lưu Tích hỏi.
“Thông tin trong phòng thí nghiệm không hề tồn tại kí tự này… tao không dịch được từ này.” Tên Lôi Huyết kia gãi đầu, tỏ ra khó chịu.
— QUẢNG CÁO —
Nếu không dịch được tiếp, chuyện này sẽ lâm vào bế tắc.
Ừ thì có thể bỏ qua động tác ấy để chuyển đến động tác tiếp theo, nhưng, nếu như vậy, rất có thể sẽ không thành công.
Minh Đa cố suy diễn xem rốt cuộc kí tự ấy nghĩa là gì, nhưng một lúc lâu đã trôi qua.
Đúng lúc ấy, từ phía xa, tên Nguyệt Huyết kia bước đến, vẫn đang ôm vai vì đau đớn do Kim Bổng đâm xuyên khi trước.
Hắn hơi ngập ngừng một lúc, lên tiếng:
“À, kí tự đó diễn tả như thế này.”
Dứt câu, hắn co một chân lên, đưa hai tay lên cùng theo nhịp chân.
Từ từ, nhẹ nhàng, hắn đẩy chân ra, buông một hơi thở sâu và nặng.
Sau đó, hắn dừng lại, nhìn Minh Đa trân trân như thế muốn nói đã hết động tác rồi.
“Ngươi tên gì?” Minh Đa hỏi, tỏ rõ một vẻ bất ngờ.
“Nguyệt Phú, ta cũng có một chút hiểu biết về cổ ngữ Tân Thế, ta sẽ giúp hai ngươi.” Nguyệt Phú đáp lại.
“Ngươi nói ngươi họ gì cơ?” Minh Đa bật miệng, mặt tỏ rõ một vẻ nghi ngờ và không dám tin.
“Họ Nguyệt.” Nguyệt Phú thở dài, đáp lại.
Hắn có thể ngửi thấy mùi của rắc rối đang tới.
“Ngươi là người của hoàng tộc???????????” Minh Đa gần như đã hét lên.
Hoàng tộc của Huyết Giới, hiện tại mang họ Nguyệt.
Trong họ Nguyệt, không nhất thiết phải mang Nguyệt Huyết, mang Nguyệt Huyết, không nhất thiết phải mang họ Nguyệt.
Nhưng đằng này Nguyệt Phú sở hữu cả họ của hoàng tộc và huyết mạch cực mạnh mang tên Nguyệt Huyết.
Chắc chắn thân phận của Nguyệt Phú không đơn giản.
— QUẢNG CÁO —
Hơn nữa, có tầm hiểu biết về cổ ngữ Tân Thế, không phải nhiều người có khả năng này, Nguyệt Phú ắt phải được truyền thụ từ đâu đó.
“Không định tập tiếp hay sao?” Nguyệt Phú hỏi, cắt ngang mạch nghi ngờ của Minh Đa.
Tên Lôi Huyết kia đành phải gật đầu, có thể nói, lúc này, việc giải mã những kí tự trên vách đá quan trọng hơn nhiều.
Nguyệt Phú bước lên, đứng song song với Minh Đa, bắt đầu hòa mình vào từng kí tự.
Những kí tự của Tân Thế có thể phát âm thành tiếng, cũng có thể từ tiếng suy ra hành động,