Sau khi đã qua được cánh cửa ấy, một lần nữa, bức tường thành lại hiện ra, màu sắc của đá làm nên nó có chút nhạt đi.
Vô số lớp, vô số ngã rẽ, nhiều đến mức độ có thể giết chết người ta, khiến chúng mãi mãi lạc trong mê thất này.
Lúc nãy, trên đường đi, nhóm người Lưu Tích thực cũng bắt gặp không ít lần những xác chết khô nằm rải rác trên mặt đất, tựa như chúng đã từng là những kẻ bên trong mê thất này, lạc lối, nhiều năm qua đi đến mức xác cũng không còn nguyên vẹn.
Nói cách khác, cái mê cung này không hề đơn giản, độ phức tạp của nó cực kì kinh khủng.
Hơn nữa, còn nhớ cái đường cụt kia chỉ được thiết kế để người ta đẩy ra mới kích hoạt, nó yêu cầu sự chắc chắn của chính kẻ đi bên trong chốn bòng bong này.
“Những kí tự này khác… là một bộ động tác hoàn toàn khác.” Nguyệt Phú sờ tay lên bức tường lớn, tiếp tục nói.
Lưu Tích gật đầu, chính hắn cũng đoán được điều đó.
Khi hắn tập mỗi bộ ở ngoài kia, hắn hoàn toàn không cảm thấy đủ rõ khí mình hít vào là gì.
Hắn có thể phân biệt đâu là oxi sạch và carbonic bẩn nhưng nó vẫn chưa thực sự rõ ràng cho lắm, cảm giác như hắn chưa học đến tận cùng của bộ môn này.
Nguyệt Phú nhìn Minh Đa, bắt đầu phiên dịch lại thông điệp trên đá này.
Những động tác lại được diễn tả ra.
Lần này, không nghiêng nhiều về những động tác bên ngoài hay hình thể mà chủ yếu là những thế co người, tối đa hóa khả năng hoạt động của phổi.
Hít một hơi thật sâu, dồn xuống sâu trong cơ thể…
Ngưng lại…
Buông nhịp thở, thật nhẹ, đẩy toàn bộ những chướng khí trong cơ thể ra ngoài…
Lặp đi lặp lại, mỗi nhịp thở kéo dài hơn bình thường nhiều lần, số lượng khí hít vào và thải ra nhiều hơn, nói tóm lại là tăng khả năng hô hấp lên một mức độ hoàn toàn khác so với hô hấp bình thường.
Nếu như bình thường, cứ thở ngắn, liên tục thì khi tập, nhịp thở dài ra, chậm hơn và có một quãng nghỉ nhất định.
Ban đầu, khi tiến vào môi trường trong này, Lưu Tích hoàn toàn không thể phân biệt được những dòng khí tươi với chướng khí vì nó quá sát nhau và không rõ ràng như ở lớp ngoài cùng.
Nhưng càng lúc, hắn lại càng có cảm nhận tốt hơn về không khí.
Sau khi tập hết một lượt, Lưu Tích tự nối nó với những động tác đã tập ở vòng ngoài cùng, thời lượng của bài luyện này lại tăng lên một lần nữa.
Rồi lặp lại, rồi hiện tượng tương tự như lúc trước diễn ra trước mắt Lưu Tích, hắn dường như có thể cảm nhận dòng khí.
Hắn chạy đi.
Đám người kia theo sau, không do dự dù chỉ một chút.
Vì lần này đi từ đúng cửa của lớp mê cung thứ hai, có những kí hiệu đánh dấu các lớp được đánh ở cửa ra vào.
Lúc ấy, trước khi rời đi, Nguyệt Phú đã có để ý.
Hắn lên tiếng.
“Có tổng cộng 6 lớp, kí hiệu ở đây là 2/6!!!”
“Đã hiểu!!” Lưu Tích đáp lại.
Từng lớp một được bọn hắn chinh phục, nhịn đói nhịn khát hoặc ăn quả cây mà sống qua ngày.
Có lớp chỉ mất một hai lần tập như lớp ngoài cùng, có lớp cần phải ghép rồi lặp lại như lớp thứ hai, nhưng rồi càng về sau, có những lớp tốn của Lưu Tích một ngày liên tục tập, có những lớp tốn đến một tuần hoặc thậm chí nhiều hơn.
Khi những kẻ kia ngồi bên đống lửa, nướng một con gà nhỏ bắt được, Lưu Tích vẫn tiếp tục tập.
Khi Nguyệt Phú điều khiển mình bay lên cao để hứng nước từ một bọng lá hay tóm lấy một con chim, Lưu Tích vẫn tiếp tục tập.
Dưới ánh trăng của Nguyệt Huyết, dưới bóng tối của Dạ Huyết, khi những tên kia đã ngáy thật to khi say giấc, Lưu Tích vẫn tiếp tục tập.
Hắn hiểu rằng cố gắng của hắn không phải là vô ích.
Hắn có thể cảm nhận khí càng lúc càng rõ ràng hơn.
Hắn nhận ra, bản chất của Huyết Tộc có liên hệ cực kì chặt chẽ với lượng oxi trong máu.
Giống như bệnh nhân mắc COVID – 19, nồng độ oxy trong máu của họ không đủ so với người bình thường, khi xét nghiệm nhanh thậm chí có thể dùng phương pháp đo nồng độ oxy để lọc ra những trường hợp có triệu chứng.
Nói cách khác, nồng độ khí sạch trong máu có liên hệ cực kì mật thiết với sức mạnh, nồng độ càng cao, cơ thể càng khỏe mạnh, nồng độ