Một vùng máu không biết từ đâu xuất hiện, đột nhiên ùa đến trước mặt Lưu Tích và dần đông đặc lại thành một viên ngọc đỏ tươi, tản mát ra từng luồng ánh sáng đậm như ánh trăng rằm.
Hắn lấy một hơi thật sâu, nhìn kĩ viên ngọc ấy.
Lần trước là một tinh thể băng.
Lần này là một viên ngọc đỏ máu.
Lần trước, một biển máu đón chờ hắn.
Lần này, không có bất kì thứ gì, hắn chỉ đột nhiên xuất hiện giữa không gian này.
Dù đã là lần thứ hai, Lưu Tích vẫn không thể lý giải được “Thiên Môn” là thứ gì, mọi điều hắn biết từ cái lúc trước đều đã thay đổi, triệt để thay đổi, thậm chí có thể kết luận rằng hai cái chẳng liên quan gì đến nhau.
Nhưng dẫu hoài nghi, dẫu có lo lắng, Lưu Tích vẫn tiếp nhận viên ngọc đỏ kia, nói thật là hắn cũng chẳng hề lo lắng về những thứ này.
Bao nhiêu kẻ đã thèm muốn nó, chắc chắn nó không phải một món thuốc độc mà là một vật đại bổ.
Cứ như vậy, Lưu Tích đón lấy viên ngọc, cảm nhận nó chìm sâu vào trong cơ thể.
Đó là một nguồn năng lượng mờ nhạt hơn loại màu xanh kia, hắn gần như không thể phân biệt năng lượng từ viên ngọc với huyết áp của mình.
Bên cạnh hắn, Vũ Ngân Nhu hấp thụ cả không gian này, khoảng cách đến điểm tận cùng phía xa kia càng lúc càng gần lại đây, tốc độ thu vào nhanh đến mức có thể nhìn rõ sự thay đổi.
Và chớp mắt…
Và hắn đã quay về tầng thứ 6 của Tru Tiên Ma Trận.
Ma Hầu ngồi dựa lưng vào tường, vẻ mặt như đang cố giấu đi cảm xúc của mình.
Mắt con khỉ đen ấy hơi nheo, hơi buồn, miệng thì nở một nụ cười nhạt thếch như tự xua đi những buồn vương trong lòng.
“Chắc đến đây là hết rồi nhỉ, mong ngươi cảm thấy vui và sử dụng đúng cách với sức mạnh của “Thiên Môn” hay vũ trụ này.” Ma Hầu nói, đưa tay chào Lưu Tích.
“Tạm biệt, nếu có dịp, ta nhất định sẽ quay lại đây thăm ngươi.” Lưu Tích đáp.
“Ừ, đi mạnh khỏe, ta tin ngươi biết đường ra…” Ma Hầu nói.
Cánh cửa kia vốn không thể mở, Lưu Tích tung Huyết Dực ra để bay lên lỗ trên trần nhà.
Nhưng đúng lúc ấy, hắn cảm thấy có gì đó khác lạ.
Dường như lượng máu trong cơ thể hắn đã tăng lên, Huyết Dực lớn và chi tiết hơn mọi khi nhiều, cảm giác cũng vững vàng hơn.
Chỉ có một lý do duy nhất: hòn ngọc đỏ từ “Thiên Môn”.
Lưu Tích nở một nụ cười vui thích, đập cánh bay thẳng lên thiên không qua lỗ thủng trên trần nhà.
Hắn có thể cảm nhận được sự khác biệt qua từng lần đập cánh.
Mỗi lần, một lượng khí lớn được đẩy lùi về phía sau, cơ thể hắn cũng vút đi thêm một quãng dài hơn.
Tựa như mới độ xe vậy, đi rõ là bốc, cảm thấy không quen.
Từ trên cao, hắn mới nhìn sang bên kia bức tường và nhận ra không biết từ lúc nào, một trận hỗn chiến đã xảy ra.
Trời lúc này mới xẩm tối, sức mạnh của Nguyệt Huyết chưa thể kích hoạt vì chưa có trăng lên còn Dạ Huyết thì bắt đầu được tăng mạnh.
Lượng huyết mạch mà ba tên Dạ Huyết kia có thể điều khiển đã tăng mạnh, hóa thành những mũi vũ khí như chân nhện sau lưng.
Trận chiến đã kéo dài từ sau lúc Lưu Tích tiến vào bên trong cánh cửa này và bọn hắn không vào được.
Không vào được tức là không thể chiếm đoạt bất cứ thứ gì, lũ cướp ngày lâm tặc này không chịu nổi điều đó và bắt đầu gây chiến.
Hết lợi, hết hợp tác.
Đột nhiên, ngay ở khoảnh khắc những chân nhện kia định lao về phía trước và tấn công, Lưu Tích hạ người nhanh xuống, chặn đứng đòn tấn công của ba tên Dạ Huyết.
Thời gian như trôi chậm lại, mọi chuyển động đều như được thu vào trong một thước phim quay chậm…
Trong thước phim ấy, có cảnh hai Huyết Trảo cực kì nhanh được thành hình trên tay Lưu Tích, to lớn và uy lực hơn nhiều so với ngày xưa, có cảnh hai tay hắn lao lên, bóp nghẹt những chân nhện màu đen trong không gian và khiến chúng rã ra thành Dạ Huyết văng tứ tung, cũng có cảnh hắn xoay người, tung liên tiếp ra ba cú đấm, triệt để đánh văng lũ kia.
Vỏn vẹn chỉ trong ba giây đồng hồ, thực sự là như vậy.
Tốc độ và thể lực của Lưu Tích đã tăng mạnh khi điều khiển được nhịp thở của mình, kết hợp với sự nhuần nhuyễn khi vận dụng huyết mạch và cả sức mạnh mới từ viên ngọc đỏ kia.
Hắn đã lại tăng một bậc.
“Thằng hâm này, mày đến muộn quá!!” Minh Đa cười vang mừng