Về phần Minh Đa, thứ hắn tạo ra ngay trong phòng chế tạo của Tam Hợp Viện là một tập hợp các micro robot.
Thứ này hệt như các loại đồ chơi xếp hình vậy, bọn nó có thể tách rời, có thể hợp lại, quan trọng nhất là bọn nó không hề có bất kì giới hạn gì.
Chỉ cần có đủ micro robot, hắn có thể tạo ra cho mình cả một bộ giáp.
(nhắc lại là không phải công nghệ nano robot, nếu như tạo ra nano robot dễ như thế thì op quá, tôi cũng bí từ chứ các vị, dùng từ “nano” thì quá nhỏ rồi, cỡ này chỉ đáng từ “micro”).
Lần này, trong khoảng thời gian cho phép của cuộc thi, Minh Đa đã tạo ra một số lượng micro robot đủ nhiều để hình thành một lớp giáp tay.
Nó có khả năng chống lại đạn thường, chí ít theo thử nghiệm và các đánh giá của giám thị là như vậy.
Minh Đa cũng cần một cái vòng để thu tín hiệu não, nhờ vậy hắn mới có thể điều khiển chỗ micro robot này.
Riêng về phần năng lượng để duy trì, hắn sử dụng chính Lôi Huyết của bản thân để làm nguồn vào cho thiết bị, bớt đi một mối quan tâm về việc chế tạo thiết bị đầu vào.
“Rất tinh vi, rất hợp lý… nano robot hay micro robot đều gặp một vấn đề lớn đó chính là năng lượng, nếu gắn thêm pin cho nó thì sẽ đánh mất tính chất linh hoạt và nhỏ bé.
Ngươi sử dụng Lôi Huyết để thay thế, đó là một điều hợp lý, nhưng vấn đề là nếu như ngươi ngừng cấp năng lượng cho nó, toàn bộ hệ thống sẽ sụp đổ.” Giám thị đưa ra nhận xét.
“Ta hiểu rõ.” Minh Đa đáp lại.
“Rồi, hiểu được thì tốt, ngươi đã đỗ, đem sản phẩm về đi.” Giám thị gật đầu, ra hiệu cho Minh Đa hướng cửa ra ở đâu.
Một tuần sau ngày hôm đó…
Minh Đa tiếp tục bám theo ý tưởng về một đội quân micro robot, suốt khoảng thời gian ấy đều tiếp tục chế tạo và tự cải tiến.
Hắn có tiền thưởng từ vụ trên Thiết Điện Xa và bắt lâm tặc, tuy không phải quá nhiều nhưng cũng đủ để đầu tư nghiên cứu.
Vũ Ngân Nhu ngồi xử lý đám lông mèo và mấy xác Hắc Miêu, tỉ mỉ và bận bịu suốt từ hôm đó tới giờ.
Nàng cũng tự đọc thêm sách về độc dược, tự điều chế một vài loại thuốc để tập luyện.
Lục Nhiên thì ngâm cứu cái vòng tay của Lưu Tích, lão có thể cảm nhận thứ này mang một ý nghĩa gì đó.
Nhưng rốt cuộc, suốt một tuần tìm trong đủ các loại sách vở, vẫn không có lấy một manh mối về việc Phệ Huyết Thạch chuyển màu sau khi hút cạn máu của ai đó.
Nhưng lão vẫn chưa dừng lại, lão vẫn tiếp tục tìm kiếm vì không muốn Lưu Tích đeo một thứ nguy hiểm và không rõ tính chất.
Nếu như hai viên ngọc này có tác dụng gì đó, chắc chắn Lục Nhiên muốn Lưu Tích được hưởng lợi và tránh hại.
“Lão già, tôi đi đây!” Lưu Tích đột nhiên xuất hiện, chào Lục Nhiên đang ngồi giữa đống sách rồi chạy vù ra cửa.
Hắn hơi cựa người, cào xước tay mình, điều khiển máu từ vết thương ấy ra rồi hình thành một cặp Huyết Dực sau lưng.
Lấy một hơi thật sâu, Lưu Tích vùng cánh bay lên, vượt ra khỏi mặt đất này.
Những rặng cây xanh của cánh rừng cứ dần trượt khỏi tầm mắt hắn, càng lúc càng nhanh.
Lưu Tích tiến sâu vào mảnh rừng bao quanh giảng đường của Lục Nhiên, tới một nơi hắn đã rời đi từ một tuần trước.
Lúc mới tập luyện và sinh tồn trong khu rừng này, Lưu Tích vẫn nhớ có một cây đại thụ rất lớn, rất cao, đến mức mà đứng dưới gốc cây ngửa đầu lên còn không nhìn thấy đỉnh.
Một tuần trước, hắn đã trói Viêm Vọng trên một cành cây chỗ cao nhất của cổ thụ này.
Nếu như hắn chết trong một tuần ấy, rõ ràng là thỏa tâm nguyện của hắn, Lưu Tích cũng chẳng được coi là sát nhân hay gì.
Nhưng nếu hắn sống, hắn sinh tồn một tuần với hai tay bị trói, việc đó sẽ chứng tỏ một điều.
Lưu Tích đập cánh từng nhịp mạnh, vẫn mất một lúc để bay lên được trên đỉnh của cây cổ thụ này.
Chưa kịp nhìn gì, đã có một quả đang ăn dở bị ném thẳng vào người hắn.
“Thằng khốn nạn, sao ngươi lại trói ta ở đây?” Tiếng của Viêm Vọng vang lên từ phía trong tán lá.
Lưu Tích không hề giận vì bị ném, ngược lại hắn còn thấy mừng.
Huyết Dực sau lưng đập nhẹ dần, nhẹ dần, Lưu Tích chầm chậm đáp xuống