Lưu Tích lách người qua, tránh khỏi cú đánh bất ngờ ấy của con yêu thú kia.
Hắn nhìn lên lỗ thủng sâu hoắm như vết đạn bắn mà đòn tấn công ấy vừa chọc lên vỏ phi thuyền, rùng mình và tự cảm thấy may mắn vì đã kịp thời né nó.
Con yêu thú nhắm vào ngực trái của hắn, cụ thể hơn là trái tim.
Huyết Tộc còn tim là còn tồn tại, nói cách khác là nó định dứt điểm hắn vào một trong những điểm yếu đặc biệt nhất của một Huyết Tộc.
Lưu Tích nuốt một khối nước bọt như tự trấn an.
Con yêu thú ấy muốn giết hắn, chí mạng 100%
Nhưng nó phải như thế nào mới tập trung nhắm vào tim? Nó phải có một trí khôn nhất định, có kinh nghiệm nhất định trong việc giết Huyết Tộc.
Ở một nơi như Bạch Vân Đầm này, liệu có bao nhiêu loài quái thú có thể sát hại nhiều Huyết Tộc? Chắc chắn là nhiều, nhưng giết kiểu tàn bạo trong một đòn duy nhất, hẳn là không có mấy.
Yêu thú ấy chắc chắn là tố chất sát thủ, không phải đấu sĩ như hầu hết các loại quái thú.
Nó sẽ ẩn trong sương mù, sẽ xuất hiện đột ngột, sẽ giết người chỉ trong một cú chọc bằng cái móng to ấy.
Vụt!!!!
Một lần nữa, con thú ấy nhắm vào ngực Lưu Tích.
Hắn vẫn vừa kịp tránh được, liệng sang một bên, Huyết Dực sau lưng vung mạnh một cái.
Cả một vùng sương mù biến mất, con yêu thú kia lộ ra mặt thật rồi lại nháy mắt biến mất vào làn sương.
“T-Tiên Ma, đó là một con Tiên Ma, nhưng kích cỡ nó quá khủng khiếp rồi!!!!” Viêm Vọng hét lên trong khoảnh khắc ấy.
“Cụ thể đi!!!” Lưu Tích quát, cực kì nghiêm trọng.
“Bình thường thì Tiên Ma sẽ trông như một con khủng long bay nhỏ, cỡ chỉ như con chim, toàn là cấp E với D.
Nhưng con vừa rồi, to đến mức ấy, nó gần như là một con khủng long bay rồi! Nó chí ít phải to bằng ¾ cái phi thuyền này, cấp bậc, chắc chắn phải từ B trở lên.” Viêm Vọng nói.
Lưu Tích cũng nhìn rõ Tiên Ma trông thế nào.
Mỏ nó dài, sòng sọc như mũi lao, cánh thì dang ra như chim, ở đầu cánh có một cái móng to.
Có thể nói trông nó khá giống một long tộc gầy guộc mắc bệnh bạch tạng.
Hơn nữa, trong khoảnh khắc tiếp cận thẳng mặt con Tiên Ma ấy, Lưu Tích cảm giác nó có trí khôn nhất định.
Thường thường, khi nhìn vào mắt những con vật có trí thông minh thấp như lợn thì sẽ thấy cặp mắt nó rất ngu, kiểu không suy nghĩ gì mấy, nhưng nhìn vào mắt mèo hoặc chó chẳng hạn, trông nó có vẻ là đang nhận biết được, suy nghĩ được.
Tương tự, con Tiên Ma này có một đôi mắt ranh mãnh như thể là người, thậm chí Lưu Tích còn tưởng có một kẻ nào đó đội lốt thứ này để hành động.
Vì có trí khôn, nó mới nhắm vào điểm yếu của Huyết Tộc rõ ràng như vậy.
“Vào trong đi, ngươi không phải đối thủ của nó!!” Viêm Vọng hét lên với Lưu Tích.
Nhưng hiện tại, tên Thuần Huyết họ Lưu đã hoàn toàn bị cuốn vào trận chiến này rồi.
Hắn cảm giác được sự nguy hiểm của con Tiên Ma ấy nhưng đồng thời cũng cảm thấy muốn đấu với đối phương một trận ra trò.
Mỗi một cú chọc là một lỗ trên phi thuyền, nếu hắn có quay lại thì sớm muộn gì phi thuyền cũng sẽ bị rơi xuống do hư hỏng.
Đối mặt?
Hay bỏ chạy?
Thứ đón đợi hắn, vẫn chỉ là một kết quả: phi thuyền sẽ rơi.
Nên hắn sẽ chọn cách sảng khoái hơn.
“Tới đây đi, đồ khốn!!!” Lưu Tích thét lên một tiếng vang như sấm.
Huyết Dực sau lưng hắn biến mất, mười bảy mũi Huyết Tiễn xuất hiện xung quanh cơ thể.
Những mũi tên bằng máu ấy cứ bay chậm, là là thấp rồi từ từ nhanh lên, tăng tốc, tạo thành một cơn lốc không khí xung quanh Lưu Tích.
Tuy rằng không đủ mạnh để khuấy động cả vùng trời nhưng đủ để không cho sương mù chạm vào hắn.
Kim Bổng xuất hiện trong tay Lưu Tích, hắn siết chặt vũ khí trong tay, không hiểu vì sao an tâm hơn đôi chút.
Xoạc!!!!
Một âm thanh vang lên từ màn sương phía trước, con Tiên Ma xổ ra, móng nhọn chĩa về phía ngực Lưu Tích.
Nó bị những mũi Huyết Tiễn chọc liên tục vào cánh, xuyên qua cả cơ thể ở một số chỗ nhưng vẫn cực kì kiên định nhằm thẳng ngực Lưu Tích.
Chính vì cú đà của nó cộng với sự bất chấp lao qua lớp tường gió tạo ra bởi Huyết Tiễn, Lưu Tích gần như không thể phản ứng kịp và né đòn này.
Dạng như hắn đã hơi chủ quan khi nghĩ con Tiên Ma này sẽ không cắm đầu vào đám Huyết Tiễn…
Với quỹ đạo này, với tốc độ nghiêng người này, chắc chắn móng kia sẽ ghim vào tay Lưu Tích, tạo ra một vết thương chí mạng.
Vụt!!!
Tích tắc vừa rồi đã kết thúc, con Tiên Ma đã quay lại màn sương.
Lưu Tích thở phào một hơi, nhìn cánh tay vẫn còn nguyên vẹn của mình