“Nói chuyện xong chưa để ta giết hắn!?!” Tiếng của con Tiên Ma kia rít lên với Bạch Tiên Vân.
Nàng phùng má, tỏ vẻ như không đồng tình với thái độ ấy.
Tiên Ma già thì không quan tâm, sấn sổ tới định xiên Lưu Tích lên ăn tiếp.
Nhưng đúng lúc ấy, Bạch Tiên Vân ngăn hắn lại.
“Tránh ra! Không ăn thì chết đói à!” Tiên Ma già lên tiếng.
“Có thể ăn quả cây tiếp mà! Lưu Tích là gia đình, rất quan trọng!” Bạch Tiên Vân đáp, kiên quyết trấn thủ trước mặt Lưu Tích để ngăn Tiên Ma tiếp cận hắn.
“Hết quả cây rồi!!!” Tiên Ma già mắng.
Trước sự to tiếng phẫn nộ ấy, Bạch Tiên Vân lùi lại một chút.
Con Tiên Ma già kia cũng thấy bản thân đã dọa sợ nhi tử, chỉ biết quay đi, ngồi phịch xuống đất mà than thở.
Nó im lặng, dường như cũng bỏ ý định giết Lưu Tích sang một bên.
“Vì sao con nói hắn là gia đình?” Tiên Ma già hỏi.
“Vì con vừa cưỡng hôn hắn.” Bạch Tiên Vân đáp lại, rõ ràng kiểu tỉnh bơ này cho thấy nàng chả hiểu mình vừa nói cái gì.
Tiên Ma ngàn năm bật cười, không hiểu đang cười thứ gì.
Nó… nó không hiểu “cưỡng hôn” với “gia đình” là gì.
Nó chỉ là một con vật đã sống lâu đến mức thông tường nhiều việc, có thể sử dụng ngôn ngữ thành thạo như người.
Tiên Ma có trí tuệ của riêng mình, cũng có suy tư của riêng mình.
“Này, ta nói cho ngươi biết, ta và cộng đồng Tiên Ma cực kì thân thiện, nếu như con gái ta đã muốn cứu ngươi, ta cũng không giết nữa.” Tiên Ma già nói, nhìn thẳng vào mắt Lưu Tích.
“Ngươi giết người để sống mà?” Lưu Tích thắc mắc vì màn giới thiệu thân thiện của con Tiên Ma già này.
“Khục, đồ nông cạn.
Ta nói cho ngươi biết, ngươi đã chạm trán những con tiểu yêu rồi, đúng chứ? Ngươi nghĩ bọn chúng có giết nổi ai không? Ta khẳng định luôn, không thể đâu.
Vậy nếu ta từng như vậy, ngươi nghĩ ta có sống bằng thịt người từ lúc sinh ra đến giờ không?”
Tiên Ma già không hề cáu gắt, chỉ nói rồi tự đáp, kiểu như đang cay đắng cho chính đời mình.
Nó nhìn Lưu Tích, chờ đợi một câu trả lời.
Lưu Tích thì im lặng, nghĩ một lúc xem những lời nó nói có hợp logic không.
“Ừ, ngươi không thể giết người được khi còn là tiểu yêu.” Lưu Tích gật đầu đáp lại.
“Ta đã ăn quả cây suốt vài nghìn năm, sống gần nhân loại, yên hòa, bĩnh tĩnh, cùng bọn hắn những cố nhân xưa ấy làm bạn, trò chuyện, sử dụng cổ ngữ Lập Thiên.
Ta từng vui vẻ đến vậy, cũng đã sống suốt những năm đầu đời hạnh phúc ấy trong sự bình yên.
Đến khi có một thực lực nhất định, ta chuyển sang sống độc lập, giành địa bàn với các đế vương khác của Bạch Vân Đồn, chiếm cứ được cả một vùng đất lớn, cũng là nơi ngươi đã tiến vào.
Bình thường, ta với con gái chỉ ăn quả cây, nhưng đến khoảng 200 về trước, quả cây đã giảm đi nghiêm trọng.
Ta và con gái đã từng phải nhịn đói, nhiều bữa trằn trọc.
Mãi cho đến một ngày, ta đã giết xuống phi thuyền đầu tiên, ăn sinh mạng Huyết Tộc đầu tiên.
Từ đó, con bé sẽ ăn những quả cây ít ỏi còn mọc trong lãnh địa này, ta thì ăn thịt, giết tươi nuốt sống Huyết Tộc.
Ta không cố tình làm như vậy, nếu như năm đó môi trường không biến đổi để rồi môi trường sống của loài cây trong Bạch Vân Đầm bị thay đổi, có lẽ chúng ta đã không phải giết nhau để sống như lúc này.”
Tiên Ma nói, càng nói lại càng chậm rãi, cũng có đôi chút hối hận.
Nhưng xét cho cùng, kiếp hắn vốn là yêu thú, ăn người, giết người cũng là chuyện bình thường.
Nó không phải nhân, không thể phán nó là vô nhân tính.
“Vậy con gái ngươi chưa từng ăn thịt người?” Lưu Tích hỏi lại.
“Với ta, nó là thứ cao quý nhất, ta nhất định không bao giờ để nó lấmlấm phải chuyện như vậy.” Tiên Ma già đáp lại.
Nếu vậy, thực sự thì Bạch Tiên Vân là một tiểu tiên nữ rồi.
Nàng có thể bay, có phép tàng hình, chỉ dùng những thứ như quả cây để sống, hơn nữa dung mạo lại khác người.
Còn Tiên Ma, có thể phi hành và ẩn thân, lén lút giết người để ăn.
Lưu Tích không muốn nghĩ theo cách trên.
Cùng là năng lực ấy, cùng là ăn để sinh tồn thôi, Tiên Ma hay Bạch Tiên Vân thì cũng giống nhau, đều là yêu thú.
“Ngươi có thể đưa ta đến vùng dân cư nằm sau đám sương mù này không?” Mất một lúc ngập ngừng, Lưu Tích nói.
Tiên Ma già nhìn hắn, cũng hiểu là hắn muốn chia tay ở đây.
Tiên Ma biết Lưu Tích quyết định sẽ đi qua như chưa từng có gì xảy ra, không đòi giết nó để thay trời hành đạo hay muốn đánh tiếp, hắn đã thông cảm cho Tiên Ma rồi.
Ngay lập tức, Tiên Ma ngàn năm gật đầu.
Nó nói:
“Ta sẽ chở hai thằng phế vật này trên vai, ngươi thì có thể tự bay, đúng chứ? Chỉ cần bay sát theo ta là được.”
Lưu Tích gật gù, khẽ nói câu cảm ơn.
Tiên Ma ngàn năm kéo Minh Đa và Viêm Vọng ra, cặp chặt mỗi tên một