Lưu Tích lúc này gật gù đầu, coi như đã chốt được về năng lực của Sát Quỷ Diện.
Nó sẽ được kích hoạt khi sát khí của hắn đạt ngưỡng, khả năng có thể xuyên thấu vật chất mà hút máu, chung quy, nó như một bản nâng cấp về khả năng hút máu của Hấp Huyết Quỷ.
Nói chung thì hút máu kiểu tàn sát sẽ luôn mạnh bạo hơn, Sát Quỷ Diện cũng có thể nói là mạnh hơn.
Đột nhiên, hắn nhìn lên cái vòng tay của mình và đột nhiên nhận ra có thứ gì đó khác lạ.
Bên cạnh viên ngọc hồng bóng bẩy của tên sát nhân để lại, bên cạnh khối bích ngọc của Thuần Huyết 200 năm trước, lúc này xuất hiện thêm một viên ngọc màu đỏ tươi, sáng và hai khối màu cam với xanh.
Hắn nhìn kĩ những thứ này, có thể nói là rất quen… Màu đỏ tươi kia giống màu máu và mắt của Viêm Vọng, màu cam nóng và xanh mát này thì rõ ràng là Hỏa cùng Băng Huyết.
Nói cách khác, tay hắn xuất hiện thêm ba viên ngọc khác, đều không có dấu hiệu gì quá đặc biệt.
Nhưng theo linh cảm, những viên này đều sẽ có bí mật riêng, chắc chắn là như vậy, nếu không thì cũng không xuất hiện một cách thần thần bí bí thế này.
“Chắc cũng đến lúc phải đi rồi, tạm biệt, và hẹn gặp lại.” Lưu Thanh đứng lên, nói.
Đặt những khối không gian thành đường, nàng bước ra khỏi nơi này.
Chung quy, với một vị trí như vậy trong hội, với một dạng tính cách như vậy, Lưu Thanh sẽ không đột ngột đi qua đồng hành với Lưu Tích.
Thậm chí, nàng có thễ vẫn nghi ngờ nếu những điều vừa xảy ra không liên tiếp đến thế.
Như đoạn băng đã nói, kí ức bị làm mờ, không phải bị xóa, cả Lưu Thanh lẫn Lưu Tích đều bắt đầu có phản ứng với những khung cảnh quen thuộc này.
Những thứ ở đây bắt đầu vén tấm màn mờ trong quá khứ.
“Hãy nhớ, chúng ta phải tìm một người tên Lưu Kim Linh.” Lưu Tích nói vọng theo sau.
“Rõ ràng là thế.” Lưu Thanh đáp lại.
Cho đến khi bóng người kia đi mất, Vũ Ngân Nhu mới bắt đầu có những chuyển động đầu tiên.
Có vẻ như cơ thể nàng không bị thương, các chức năng hoạt động cũng bình thường.
Cựa người một lúc cho thoải mái, Vũ Ngân Nhu ngồi thẳng dậy.
“Đã tỉnh từ lúc nãy rồi, đúng chứ?” Lưu Tích hỏi.
“Ừ, nhưng không nên xuất hiện.” Nang gật đầu đáp lại.
“À mà… cái áo kia tan thành mây khói rồi.” Lưu Tích ngập ngừng lên tiếng.
Sau một trận chiến mà đến cả da thịt cũng không còn mấy mảnh, dĩ nhiên vật ngoài thân như cái áo choàng đen ấy đã rách nát.
Nàng bật cười.
Hắn thì chỉ biết im lặng, biết rằng Vũ Ngân Nhu sẽ không để bụng chuyện này đâu nhưng nói gì thì nói, Lưu Tích tiếc cho một tuần miệt mài của người con gái ấy.
Hắn vẫn có đối chút áy náy, cũng tiếc cho một vật phẩm bá đạo đến vậy phải biến mất khỏi thế gian này.
“Có thể làm lại mà, lông mèo còn nhiều lắm, thậm chí lần làm thứ hai này sẽ còn chuẩn chỉ hơn lần thứ nhất nhiều!” Vũ Ngân Nhu cười đáp lại.
Không biết nàng nói thật hay chỉ an ủi hắn nhưng nói chung thì Lưu Tích đã cảm thấy nhẹ lòng hơn khá nhiều rồi.
Cả hai bật cười, cảm giác giữa hai bên cũng có nhiều điều khác.
Vũ Ngân Nhu cũng đã nghe hết đoạn ghi âm trước, nàng cũng biết vì sao mình ở Huyết Giới.
Nhưng vì trước đây không còn kí ức, nói chung thì Vũ Ngân Nhu hạnh phúc với hiện tại.
Không có quá khứ đồng nghĩa với việc không nặng lòng với những thứ như vậy.
“À mà… vì sao cậu bị bắt lại đấy?” Lưu Tích đem điều băn khoăn ra hỏi.
Nói gì thì nói, việc Vũ Ngân Nhu mất tích đã lấy đi rất nhiều sự quan tâm của hắn, hắn muốn làm cho ra nhẽ vụ này.
“Lúc ấy, khi rơi xuống đầm, lúc đang định thoát ra thì bị một cái máy tóm lại.
Tớ cũng không hiểu cơ chế của cái máy ấy là gì, nhưng nó kiểu dạng một loại máy tuần tra vậy.
Sau đó, tớ bị giam chặt trong lồng kính, đi từng đó đến phòng thí nghiệm mất khoảng hai ngày, thậm chí đến lúc cậu bị pháo năng lượng làm trọng thương tớ cũng biết.
Sau đó, bị đưa vào trạng thái ngủ đông rồi lên cái máy này.”
Vũ Ngân Nhu nói một lèo.
Nàng nhận ra một điều là cái máy tuần tra trong sương mù ấy không thuộc quyền kiểm soát của lũ này mà chỉ tự động hoạt động và thu về sản phẩm thôi.
Vì vậy, có khả năng cao là nó được tạo ra bởi chủ sở hữu trước đây của phòng thí nghiệm này.
Nói cách khác, đó là máy tuần tra của Lưu Kim Linh.
“Nói vậy thì thực sự tớ không tìm được cậu là phải, coi như tới đây cũng là tốt, chí ít còn thấy người.” Lưu Tích cười đáp lại.
Đúng lúc ấy, từ phía ngoài kia, Hải Cương dìu Minh Đa