"Bỏ cô ta ra." Mạc Thuần Uy một tay đang cầm nắm đấm cửa, hai mắt hướng về phía náo nhiệt, thanh âm lạnh lùng tựa hồ như phát ra từ dưới địa ngục.
Thanh âm của anh mang theo thập phần băng lãnh khiến cho kẻ đối diện không tự giác mà trở nên run sợ cúi đầu.
Nhưng đối với Địch Mẫn Nhu lúc này mà nói, sự xuất hiện của Mạc Thuần Uy lại chính là chiếc phao cứu sinh vững chắc.
Ngay lập tức, cô ta lại bày ra bộ dạng yếu đuối.
Hai mắt đỏ hoe ướt đẫm, hàng lông mày thanh mảnh nhíu chặt lại trông như đang vô cùng đau đớn, cô ta mấp máy môi, nhưng âm thanh lại dường như bị nghẹn lại không thể thốt ra nổi.
"A...a...sợ quá đi." Người đàn ông kia không nhìn lại phía sau, miệng vẫn nở nụ cười khoe hàm răng trắng, nhưng là hai mắt đã mở ra, trong đó tràn ngập sự băng lãnh đến khiến người ta nghẹt thở: "Ý của anh là không được làm cô ta rụng tóc đúng không? Vậy thì..."
Bàn tay chuyển từ cằm đi xuống, vuốt nhẹ lên da thịt trơn nhẵn trên cổ.
Địch Mẫn Nhu cảm nhận được những ngón tay của anh ta trên cổ mình, từng tấc da thịt trên người cô ta cũng vì thế mà rùng mình, từng cọng lông tơ trên người đều trở nên nhạy cảm mà dựng thẳng lên.
Người đàn ông này, quả thật làm người ta cảm thấy rợn gáy.
Còn chưa kịp định hình, Địch Mẫn Nhu đã thấy cổ họng mình đau buốt, thêm nữa lại không thể thở nổi.
Cô ta đưa hai tay lên để chống cự, muốn gỡ tay của anh ta ra khỏi cổ mình. Nhưng dường như sức lực của cô ta là không đủ.
"Vậy thì tôi sẽ giết cô ta mà không cần đụng vào tóc." Người đàn ông kia dùng sức bóp chặt lấy chiếc cổ nhỏ của Địch Mẫn Nhu. Anh ta quay đầu nhìn về phía Mạc Thuần Uy, cười.
Vẻ mặt anh ta từ khi gặp Địch Mẫn Nhu cho tới lúc mày, đều là một vẻ bình thản, tựa như đùa giỡn, lại tựa như đang bàn chuyện hiển nhiên.
Địch Mẫn Nhu bị bóp nghẹt, không thể thở nổi mà cả mặt đỏ bừng lên vì thiếu oxi.
Môi mấp máy, hướng về phía Mạc Thuần Uy mà lên tiếng: "Thu...Thuần Uy...ặc... ặc... cứ... cứu em... Thuần Uy... hự... Hiểu Thiên xin lỗi...ặc... Hiểu Thiên sai rồi..."
BỘP!!!
"Tôi đã nói là buông ra!" Mạc Thuần Uy bước tới, hất mạnh tay của anh ta ra khỏi người Địch Mẫn Nhu. Sau đó cúi người, ôm lấy Địch Mẫn Nhu mà bế lên.
Anh nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đang nở nụ cười kia, trầm lãnh nói: "Nếu còn có lần sau. Tôi sẽ giết cậu. Thật đấy, Lục Mộ Ca."
Nói xong, Mạc Thuần Uy liền đi thẳng, hướng về phía căn phòng ở phía cuối dãy bên trái hành lang.
Người đàn ông vừa được gọi là Lục Mộ Ca vẫn đứng đó. Hai mắt, cánh môi dường như vẫn đang cười, nhưng là nắm tay anh ta đã siết chặt đến mức có thể nghe thấy tiếng "răng rắc" của khớp xương.
"Tôi đã nói là cậu sẽ bị dần cho tơi tả mà." Bỗng từ phía sau góc khất của hành lanh, Vô Dĩnh Kỳ xuất hiện, cậu ta đứng dựa vào tường, khoé môi nở nụ cười giễu cợt.
"Tin tôi đập nát cậu tại đây không?" Lục Mộ
Ca hướng mắt về phía Vô Dĩnh Kỳ, cười.
"Haha... đó chỉ mới là suy đoán của tôi. Hơn nữa... Mạc lão đại rốt cuộc có bị mất trí nhớ hay không thì tôi vẫn chưa chắc chắn. Anh cũng quá nóng vội rồi. Nhưng mà... Chuyện còn lại đành nhờ Mộ Ca đại hiệp hết vậy."
"Nhờ?" Lục Mộ Ca nhíu mày nghi hoặc.
"Ờ. Đã được sự đồng ý của lão đại. Đợi tôi dùng sức ép lên bộ y tế và một vài mối quan hệ, tôi sẽ tiếp cận với tình yêu bé nhỏ của mình với thân phận là con riêng của chồng hiện tại của cô ấy. Và rồi..."
"Chậc... ồn nữa là tôi giết cậu đấy."
"Mộ Ca, sao anh nói tới giết người mà anh vẫn có thể cười như vậy? Hâm mộ quá. Dạy tôi đi. À mà anh biết không..."
"ỒN QUÁ!"
******
Rầm!!!
Dùng chân đạp cửa
Cánh cửa liền đập mạnh vào bức tường. Sức lực mạnh đến mức tưởng chừng như như có thể phá nát bức tường kia.
Điều đó cho thấy, người vừa đạp cửa đang rất tức giận.
Bước vào trong, Mạc Thuần Uy ném người phụ nữ trên tay xuống giường.
Tấm lưng vì tiếp xúc mạnh với mặt giường mà có chút đau, Địch Mẫn Nhu nhíu mày khẽ kêu đau.
Thấy Mạc Thuần Uy không những không dỗ dành mà còn xoay người chuẩn bị đi ra, Địch Mẫm Nhu lập tức ngồi dậy nắm lấy tay Mạc Thuần Uy, hai mắt long lanh như con mèo nhỏ ngước nhìn anh: "Thuần Uy, đừng đi. Hiểu Thiên sợ."
Từ khi ở tại Mạc gia thì cô ta đã nhận ra một điều, đó là chỉ cần nhắc đến cái tên "Lý Hiểu Thiên" thì cho dù là trong trường hợp nào, Mạc Thuần Uy cũng sẽ trở nên dịu dàng và mềm lòng hơn.
Đó là lý do mà lúc bị Lục Mộ Ca bóp cổ, cô ta đã cố tình nhắc đến hai chữ Hiểu Thiên.
Đúng như dự đoán, khi nghe đến hai chữ "Hiểu Thiên", Mạc Thuần Uy liền dừng bước, anh quay lại ngồi bên mép giường.
Tay anh rút ra khỏi tay của Địch Mẫn Nhu, sau đó do dự một chút, đưa lên vuốt nhẹ tóc Địch Mẫn Nhu, vén sợi tóc trên mặt cô ta ra phía sau tai, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ. Tôi sẽ bảo vệ cô."
Nhưng dường như thấy có điểm không đúng, Mạc Thuần Uy lập tức bổ sung thêm: "Nhất định sẽ bảo vệ được cho Hiểu Thiên. Yên tâm đi. Ngoan!"
Phải!
Sẽ bảo vệ.
Bảo vệ Hiểu Thiên.
Khi nói câu "bảo vệ Hiểu Thiên", trong lòng anh xuất phát một cảm giác thân quen. Tựa hồ như đó là một lẽ dĩ nhiên vậy.
Nhưng...
Sao anh vẫn không thể nhớ ra, người phụ nữ này đến cùng là gì của anh!???
***17:06 13/6/2017***