Thấy Ngân Kính nhắm hai mắt lại, Địch Mẫn Nhu tắt đi nụ cười trên môi.
Luôn là thế. Hắn không bao giờ để mắt đến cô.
Tâm hắn... cũng luôn hướng về một người phụ nữ khác không phải cô.
Vết thương trên người bỗng dưng nhói lên nhức nhối. Đau! Nhưng mà có cái gì đó nghẹn ở cổ họng còn khiến tim cô đau hơn.
Hắn khóc. Lần đầu tiên cô ta thấy một Ngân Kính cao cao tại thượng lại rơi nước mắt, cũng là vì người phụ nữ kia.
Ngón tay Địch Mẫn Nhu muốn vươn ra để lau đi giọt nước mắt của hắn, bàn tay Địch Mẫn Nhu muốn vỗ về an ủi hắn. Cô chỉ cần như thế. Định mệnh của cô chỉ cần đứng nhìn hắn tìm được một nửa, vậy là cô đã đủ mãn nguyện.
Địch Mẫn Nhu nhắm mắt lại. Hàng mi run run, cánh môi khẽ mím lại. Mũi cô hít một hơi, cảm nhận không khí lành lạnh của bầu trời đêm New York. Luồng khí lạnh bay vào phổi, khiến cho tinh thần cô trở nên dễ chịu hơn một chút.
Ở phía bên này, Hiểu Thiên và Mạc Thuần Uy đang hôn nhau đến cuồng nhiệt. Môi hai người vẫn chưa tách khỏi nhau, anh đưa tay bế bổng cô lên, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng.
****
Trong phòng của Mạc Thuần Uy
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường êm ái rộng lớn ở giữa phòng.
Ánh đèn vàng mờ mờ chiếu lên hai người, phát ra một loại ám muội khó diễn tả.
Hơi thở của Mạc Thuần Uy trở nên gấp gáp, anh cúi mặt xuống nhìn cô, hai chóp mũi cao thẳng chạm vào nhau.
Từng hơi thở nóng rực phả lên khuôn mặt đã có chút ửng hồng của Hiểu Thiên càng khiến cho cô trở nên mê người.
Ánh mắt cô mê ly mờ ảo nhìn anh, ngón tay thon dài vuốt ve từng đường nét góc cạnh tinh tế trên khioon mặt cương nghị của anh, sau đó di chuyển xuống chiếc cô rồi lục lọi trước ngực anh, chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi.
Thế này, không được. Mạc Thuần Uy dơ tay đè lên cái tay không ngoan ngoãn kia thở ra một hơi thật sâu, sau đó nói: "Hiểu Thiên. Em đang bị thương. Chúng ta..."
Một ngón tay đưa lên trước miệng anh, anh liền không nói nữa.
Hiểu Thiên say đắm nhìn người đàn ông trước mặt.
Mặc dù anh đã nổi lên dục vọng, dù cho bên dưới của anh đã bắt đầu có phản ứng mà căng lên, anh vẫn nghĩ cho cô.
Một dòng cảm xúc ngọt ngào lập tức len lỏi qua từng tế bào mà đi thẳng vào tim cô.
"Đã hơn một tuần. Một tuần nay đều là Trần Bạch Nghiên và các hầu nữ vào chăm sóc cho em. Nhưng anh không hề vào, lý do là vì sao? Anh không
biết là em rất nhớ anh sao?"
Mạc Thuần Uy khẽ ngập ngừng, anh mỉm cười ngượng ngịu, anh mắt có chút lơ đãng tránh đi cô: "Anh... thật ra..."
"Anh sợ em hận anh sao? Không có đâu. Em yêu anh."
Môi cô chủ động tìm lấy môi anh. Sự va chạm như thể khiến toàn bộ sinh khí trong người anh ồ ạt nổi lên.
Câu nói "em yêu anh" như một ngọn lửa châm vào nòng pháo, dội lên trong anh sự mãnh liệt dồn dập.
Mạc Thuần Uy mở miệng, mút lấy môi cô. Tay anh phối hợp cởi từng chiếc cúc áo bệnh nhân, để lộ ra đôi nhũ ngọc ngà trắng nõn.
Da thịt cô trơn bóng không tì vết, dưới ánh đèn vàng nhạt hiện lên như trân châu, đôi ngực, eo thon, cái mông, mỗi phân mỗi tấc đều như một toà thiên nhiên hùng vĩ đến quên cả hít thở.
Thân thể cô như đang mời gọi anh, hai bàn tay anh đặt lên ngực cô, lòng bàn tay thô ráp chà xát vào nụ hoa mẫn cảm khiến cô lập tức xuất hiện một dòng cảm giác thoải mái như bị điện giật mà khẽ ngâm nga một tiếng rên rỉ.
Điều đó càng làm cho phần chinh phục của đàn ông trong Mạc Thuần Uy càng mãnh liệt hơn. Anh xoa bóp, nhào nặn đôi nhũ ngọc tuyết trắng ra đủ mọi loại hình dạng.
Một tay anh từ từ di chuyển xuống bụng, sau đó luồn vào trong chiếc quần rộng của cô, cách lớp vải mỏng hình tam giác mà sờ nhẹ vào nơi giao điểm giữa hai chân cô.
"Ưm... a..." Hiểu Thiên vô thức rên lên một tiếng.
Chiếc lưỡi anh buông tha cho môi cô rồi chuyển sang bên tai, anh liếm nhẹ vành tai cô, cảm nhận được thân thể bên dưới khẽ rùng mình thì khoé miệng anh mỉm cười.
Thở ra một luồng khí nóng bên tai cô, nói: "Cơ thể em thật mẫn cảm."
Câu nói đầy ám muội của Mạc Thuần Uy khiến cho máu trong người Hiểu Thiên như sôi trào, toàn thân nóng bừng như bị lửa đốt.
Bên dưới vì bị tay anh cọ xát mà nổi lên lửa nóng, cô cảm nhận được một dòng nóng ấm chạy dọc từ bụng xuống phía dưới.
***13:25 16/7/2017***