Ánh dương tịch mịch
Mây trên trời nhiễm một ít sắc đen càng làm cho không khí trong Mạc gia trở nên u ám
"Thuần Uy. Chuyện này là sao đây?" Hiểu Thiên nhíu đôi lông mày thanh tú quay sang nhìn Mạc Thuần Uy đang đen mặt.
"..." im lặng.
"Sao bọn họ bỗng nhiên lại kéo tới đây đông như vậy?" Hiểu Thiên không chịu bỏ cuộc vẫn cố gắng chất vẫn thêm Mạc Thuần Uy, cô chỉ ngón tay trỏ thon dài về phía một đoàn người trước mặt, sau đó nói tiếp: "Chẳng lẽ anh có hứng thú với đàn ông sao?"
Rầm...
ĐOÀNGGG....
Như sét đáng ngang tai, mặt của Mạc Thuần Uy đã đen nay nghe lời đó của cô lại còn đen hơn gấp bội.
Đen đến mức nếu lấy ra so sánh thì than cũng phải cúi đầu chào thua.
"Mộ Ca."
"Vâng, lão đại." Lục Mộ Ca hiểu ý của Mạc Thuần Uy liền cúi đầu một cái, sau đó quay sang Hiểu Thiên, nói: "Từ sáng tới giờ tôi đã tra khảo vài người, bọn họ... khụ... tới vì muốn được trở thành ấy ấy của Mạc lão đại."
Hai chữ "ấy ấy" được Lục Mộ Ca hạ xuống thật thấp, nhưng Hiểu Thiên vẫn nghe được rất rõ ràng.
Sau một khắc đứng hình thì dường như Hiểu Thiên đã vỡ lẽ mọi chuyện,
Thứ nhất, Mạc Thuần Uy chưa từng có phụ nữ.
Thứ hai, bên cạnh Mạc Thuần Uy chính là ba người đàn ông có diện mạo xuất chúng, hoa gặp hoa thẹn, người gặp người thương là Ưu Vệ, Vô Dĩnh Kỳ và Lục Mộ Ca.
Thứ ba, hôm gặp mặt Ngân Kính đó, Mạc Thuần Uy đã chặt đứt tay của Mari, người phụ nữ được mệnh danh là nữ thần sắc đẹp ba năm liên tục chỉ vì cô ta chạm vào tay anh.
Ừm... suy nghĩ thế nào thì cũng có vẻ là...
"Em còn dám suy nghĩ bậy bạ thì tôi sẽ quăng em vào mật lao, bỏ đói ba ngày đấy."
Mạc Thuần Uy nhìn Hiểu Thiên bằng ánh mắt hình viên đạn. Anh thừa biết là cô đang nghĩ gì đấy nhé, trên mặt hiện lên hết rồi kìa.
Hiểu Thiên giả vờ không nghe thấy, vội đảo mắt qunah một vòng rồi cười hì hì chạy tới ôm lấy cánh tay của Mạc Thuần Uy, cô hét không lớn nhưng đủ để tất cả cùng nghe: "Lão đại à, tôi nghe nói Vô Dĩnh Kỳ đã sang Việt Nam nên mấy hôm nay anh rất cô đơn, đêm không ăn, ngày không ngủ đúng không?"
Câu nói của Hiểu Thiên vừa dứt, cả căn phòng lớn của Mạc gia đang nín bặt nãy giờ chợt có tiếng hoan hỉ cùng vui sướng.
"Đấy thấy chưa? Tin đồn đúng là thật."
"Vậy hơn hai mươi mấy người từ sáng tới giờ bị người tên là Lục Mộ Ca đó mang đi tra khảo đều không quay trở lại."
"Có lẽ nào..."
Đồng loạt hướng mắt về Mạc Thuần Uy, toàn thân anh dựng tóc gáy, không tự chủ được mà run rẩy một cái.
Anh âm thầm nghiên răng, gằn giọng: "Lý Hiểu Thiên, cô đang đùa với lửa đấy."
Anh vốn là sợ đánh thức giấc ngủ của cô nên mới đang cố gắng giải quyết từ tốn nhất trong im lặng, vậy mà cô không những tỉnh dậy, lại còn làm loạn tới mức này. Đúng là không thể không trừng phạt rồi.
Cảm nhận được sự nguy hiểm, Hiểu Thiên giật mình dùng hai tay che trước ngực như thể con gái nhà lành sợ bị cưỡng bức, ngây ngô cười: "ha...Haha.. lão đại à... tôi đang bị thương, không thể vận động mạnh được." Nhận được ánh mắt nghi ngờ của Mạc lão đại, Hiểu Thiên mở lớn hai mắt, bên trong long lanh ánh nước. Có điều vẻ ngây thơ này của cô dường như không khiến cho Mạc Thuần Uy sẽ từ bỏ ý định trừng phạt cô.
Càng rối, Hiểu Thiên lại chớp chớp mắt. Vẫn không có chuyển biến. Cô chớp liên tục.
Bỗng nhiên cả người cô nhẹ bẫng, Mạc Thuần Uy cúi người xuống rồi bế bổng cô trên tay, chân anh bước vội về phía căn phòng mà cô vừa đi ra, miệng anh vẫn không quên để lại một câu: "Lục Mộ Ca, trước khi tôi mở cửa phòng đi ra thì cậu hãy xử lý hết lũ man rợ kia cho tôi."
"Vâng, lão đại."
Rầmmm...
Cánh cửa phong được đóng lại. Mạc Thuần Uy bước nhanh tới chiếc giường rồi thả Hiểu Thiên xuống.
Chiếc nệm giường được làm bằng chất liệu mềm mại liền lập tức bị lún xuống bởi sức nặng của cô. Còn chưa kịp định thần việc mình bị vứt một cách phũ phàng như vứt một bao tải thì cả người cô lại bị một sức nặng đè lên, cặp môi lành lạnh của anh xâm chiếm lấy môi cô, mút lấy chiếc lưỡi đinh hương nhỏ nhắn.
"Tiểu yêu tinh, em đang quyến rũ tôi phạm tội đấy à?"
Hiểu Thiên được buông tha cho đôi môi thì vội vàng hít thở, hơi thở nóng rực phả lên mặt Mạc Thuần Uy, hai má cô đỏ ửng lên hai mảnh hồng nhuận xinh đẹp, đôi lam ngọc trong mắt càng thêm long lanh mê người: "Mạc Thuần Uy, anh đừng có vô lý như vậy có được không? Em mới là không có quyến rũ anh. Đúng là tự mình đa tình mà. Xì!"
"Tự mình đa tình?" Mạc Thuần Uy nhíu mày nguy hiểm: "Thật vậy sao? Vậy để anh kiểm chứng xem có đúng như vậy không?" Vừa nói, bàn tay to lớn của anh vừa không an phận mà đưa lên phía trước nơi đồi núi cao ngạo của cô."
Reng Reng Reng...
Tiếng điện thoại chết tiệt nào đó rất
biết chọn thời điểm mà vang lên: "Alo." Mạc Thuần Uy bấm phím nghe, giọng nói lộ rõ vẻ tức giận.
"Thuần Uy, tớ Ninh Kiến Thần đây."
"Ờ. Tớ biết." Có đui mù đâu mà không thấy số điện thoại hiện lên màn hình đâu.
"Có chuyện lớn, tớ cần Mạc gia vào cuộc."
Nghe Ninh Kiến Thần nói vậy, Mạc Thuần Uy lập tức điều chỉnh nét mặt nghiêm nghị. Ninh Kiến Thần tính khí rất trẻ con, có tính độc chiếm bá đạo, những cũng vô cùng tài trí. Từ khi quen biết Ninh Kiến Thần thì chưa từng thấy có chuyện gì có thể làm khó được hắn, hay ít nhất là khiến hắn phải suy nghĩ quá ba giây.
Nhưng giọng điệu lần này của Ninh Kiến Thần vô cùng hoảng sợ cùng lo lắng, anh có thể nhìn thấy rõ trong đó còn có cả dằn vặt và thống khổ. Điều đó chứng tỏ có chuyện vô cùng lớn đang xảy ra.
Đối với tứ thiếu của tứ đại gia tộc bọn họ, tuy người ngoài nhìn vào có thể thấy bọn họ rất xa cách, chỉ là tương đồng về gia thế và quyền lực nên được thế giới tôn sùng, nhưng lại không biết rằng, thật ra tứ thiếu chính là bạn bè trong hoạn nạn, đã cùng nhau vào sinh ra tử cận kề với cái chết hàng trăm ngàn lần, chỉ cần một người bị thương thì cả ba ngươi còn lại sẽ cùng hợp sức diệt tận gốc kẻ xấu số kia.
"Được, tớ sẽ tới chỗ cậu ngay." Nói xong dập máy, Mạc Thuần Uy xoay đầu nhìn Hiểu Thiên, định mở miệng nói chuyện thì thấy cô gật đầu một cái. Anh mỉm cười, sau đó mở cửa bước ra khỏi phòng.
Cánh cửa "cạch" một tiếng xong liền trả lại cho căn phòng không gian yên lặng đến tĩnh mịch.
Hiểu Thiên nằm trên giường, hai mắt nhìn trần nhà được treo những chùm đèn neon sang trọng tinh tế.
Tất cả dường như chỉ là một giấc mơ vậy.
Cô muốn tìm lại thân thế, lại hóa ra tìm lại cái chết đầy đau khổ của gia tộc do chính cô tạo nên. Cô đã suy sụp, đã hận chính mình... không đúng. Không phải là "đã" mà là vẫn.
Cô vẫn không thể quên đi được hình ảnh mẹ cô, cha cô, các gia nhân lần lượt bị chém chét, lần lượt máu chảy thành sông.
"Hiểu Thiên, đừng sợ, anh sẽ...huhu... anh sẽ... bảo vệ em."
Gì vậy? Hiểu Thiên chợt giật mình ngồi bật dậy. Trong đầu cô vừa rồi đã hiện ra hình ảnh một cậu bé trông rất giống cô, khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng ngà và đôi mắt màu xanh lam.
Anh... Anh... Anh trai cô? Người anh trai song sinh của cô, Lý Nhậm Trình.
Đúng rồi.
Cô vẫn còn một người anh trai song sinh, anh ấy... trong trí nhớ của cô không thấy máu của anh ấy.
Sống sao? Còn sống không?
Tim Hiểu Thiên đập thịch một tiếng, nhói lên.
Cô siết nhẹ lấy những ngón tay thon dài xanh xao, đi tới chiếc bàn làm việc phía cuối góc phòng. Cô không hiểu mình đang muốn làm gì, chỉ là bản năng kêu gọi cô tới đây, như thể ở đây sẽ tìm ra được thông tin về người anh trai kia của cô vậy.
Bật laptop lên. Hết pin?
Hiểu Thiên mở ngăn kéo để lấy sạc pin, lại có một vật rơi ra.
Một con hạc giấy đã cũ, màu giấy đã ngả vàng và có chút nhàu nát.
Đầu hạc được vẽ một dấu chấm biểu tượng cho con mắt, nhưng khi nhìn phía bên kia thì lại không có dấu chấm kia. Một người cẩn trọng như Mạc Thuần Uy sẽ không bao giờ cho phép chuyện hi hữu này xảy ra. Có chăng...
... Đây không phải là con mắt hạc mà là dấu chấm câu. Một câu ước nguyện.
Nhưng sao ngực trái của cô lại đập mạnh như thế này? Tại sao cô lại có linh cảm không lành như thế này?
Ngón tay Hiểu Thiên run run mở ra từng nếp gấp của con hạc giấy.
"Hiểu Thiên, anh xin lỗi! Lý gia, con xin lỗi! Là tại con, là lỗi của con nên Lý gia phải chịu cảnh biển máu như ngày hôm nay, con xin lỗi, con thật sự xin lỗi."
Dòng chữ không rõ, nét chữ run rẩy. Có vẻ như người viết lúc đó đang rất bấn loạn.
Nhưng...
... tại sao lại giống nét chữ của Mạc Thuần Uy thế này?
Tại sao chứ?
***1:49 20/8/2017***